Rất mạnh! Thế nhưng thì sao chứ?
Bị bốn tộc bắt tay nhắm vào, chắc chắn Tần Ninh sẽ phải chết.
"Kết thúc... ư?"
Chỉ là ngay giờ phút này, một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên.
"Sư phụ".
Ôn Hiến Chi khẽ giật mình.
Chỉ thấy ánh sáng màu đen kia dần dần bị ánh sáng màu đen thay thế, một bóng người vẫn ngồi nghiêng đầu dựa vào tảng đá trước đó, nhìn về phía đám người.
"Ta thấy còn chưa kết thúc đâu".
Khi Tần Ninh vừa dứt lời, mọi người đã tập trung nhìn lại, chỉ thấy một bóng người lúc này đang đứng bên cạnh Tần Ninh, không nhúc nhích tí nào.
Người kia mặc một bộ trường sam màu xanh, không gió cũng bay phần phật, mái tóc dài vắt sang hai bên trước ngực, mà trên mặt lại có một vẻ sầu bi đau thương, nhưng sự tiêu sái đã che đi vẻ buồn bã kia rồi.
Mặt trắng môi son.
Mày kiếm mắt phượng.
Hào hoa phong nhã.
Giống như một vị thần.
Nhìn qua chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà đã mang đến cho người ta cảm giác như thế, hơn nữa còn trẻ đến mức khiến người ta không dám tin.
Thanh niên kia chậm rãi thu hai ngón tay cầm kiếm về.
Sau khi thả lỏng hai tay liền lạnh nhạt, bình tĩnh đưa mắt nhìn bốn phía.
"Võ Môn... đã thành thế này rồi sao...", thanh niên lẩm bẩm nói.
Trong lòng Ôn Hiến Chi đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là lúc nhìn về phía thanh niên kia, hắn lại vô cùng khó hiểu.
Người này là ai?
Mà lúc này, sắc mặt hai người Phong Vô Tình và Tuyết Phi Yến đều biến đổi.
Phong Vô Tình không nói nhiều lời mà đi ra phía trước, quỳ một chân xuống đất, tay cầm chặt kiếm, khom người cúi đầu, vẻ mặt nghiêm nghị cung kính nói: "Tham kiến đại nhân!"
Tuyết Phi Yến cũng sững người, chậm rãi lẩm bẩm nói: "Thánh vực Thiên Kiếm, các chủ của Nhất Kiếm các — Lý Huyền Đạo".
Trong chớp mắt này, đám người trong ngoài Võ Môn đều xôn xao.
Sắc mặt bốn Thánh Đế Dạ Phong Ly, Dạ Nhẫn, Mị Huyên, Mị Ngâm cũng biến đổi.
Thanh niên mặc đồ xanh kia bây giờ đang lạnh lùng đứng tại chỗ, nhìn ra xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông trước mặt, khẽ mỉm cười nói: "Cảm ơn".
"Khách khí!"