Chỉ là trong đầu Phệ Thiên Giảo đột nhiên vang lên một âm thanh, nó lập tức biến sắc, bóng người lóe lên, hóa thành một cái bóng biến mất không thấy gì nữa.
Ôn Hiến Chi mơ mơ màng màng ngủ trên một cái cây xiêu vẹo trong Võ Môn, đột nhiên một tiếng hô vang lên, sau đó hắn ta cảm giác ngực mình cứ như bị thứ gì đó đè lên khiến hắn ta không thở nổi.
"Nhị Cẩu Tử, ngươi làm gì đấy?"
Phệ Thiên Giảo tủi thân nói: "Bị Tần gia đuổi ra ngoài".
"Con chó ngốc!"
Ôn Hiến Chi nói nhỏ: "Sư tôn đang hưởng thụ đêm xuân, con chó ngốc ngươi lại ở chỗ đó, ngươi không bị mắng thì ai bị mắng nữa?"
"Ngươi mới ngốc đấy".
Phệ Thiên Giảo mở miệng: "Ông đây là chó, có thể thấy rất rõ ràng, ngươi xem Lý Huyền Đạo người ta đi, đón cả Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đến, ngươi xem Tần gia vui thế nào kia, chắc chắn tối nay cũng không thèm ngủ".
"Ngươi lại nhìn ngươi đi, đúng là một tên ngốc!"