Vị đại đế này, đã qua mấy vạn năm mà bây giờ vẫn còn ngông cuồng như thế.
Tần Ninh chuyển tầm nhìn, hướng về một phía.
“Cửu Tinh các, Cửu các chủ, Hứa Minh Không phải không?”
Tần Ninh nhìn Hứa Minh Không, nói: “Ta thấy Thất Tinh cung của Cửu Tinh các các ngươi cũng không tồi, chúng ta đánh cược đi”.
“Để Dương Thanh Vân thi đấu với con trai Hứa Tẫn Tiên của ngươi, thắng, Thất Tinh cung về tay ta, thua, việc này xem như xong”.
Nghe được những lời này, Hứa Minh Không khẽ giật mình.
Tần Ninh điên rồi sao?
Đây là vung lửa cũng vung đến Cửu Tinh các luôn rồi?
Đừng nói là Tần Ninh hiện tại, cho dù là Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế năm đó, người nào nhìn thấy Cửu Tinh các mà không phải khách khách khí khí! Cửu Tinh các là bá chủ của thánh vực Cửu Tinh, đã tồn tại ở thánh vực Cửu Tinh cả trăm vạn năm, có thể nói là một thế lực lớn có căn cơ sâu xa nhất.
“Tần công tử”.
Hứa Minh Không khách khí nói: “Ta nghĩ cơn giận của Tần công tử đã được phóng thích ra ngoài, lời này, Hứa Minh Không ta có thể xem như là đang nói đùa”.