"Mấy đứa con cháu không ra gì, khỏi nhắc đến tránh mất mặt".
Thanh Tư Nguyên mỉm cười.
"Đại nhân, thành Thanh Uyên này dù gì cũng do tiểu nhân quyết định, chiêu đãi không chu đáo hay có chỗ nào thất lễ, xin đại nhân đừng trách".
Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: "Có thể gặp lại ngươi, ta đã rất vui rồi, những thứ khác không quan trọng..."
"Tiểu nhân cũng như vậy".
Đi vào thành Thanh Uyên, mọi người đều nhìn xung quanh, thấy cách bố trí trong thành đúng là không tầm thường.
Mấy người Dương Thanh Vân kéo Ôn Hiến Chi lại, bắt đầu hỏi.
"Ai đấy?"
Thạch Cảm Đương trực tiếp hỏi.
Thời gian gần đây mọi người đi cùng nhau nên khá thân thiết.
Ôn Hiến Chi cười nói: "Thanh Tư Nguyên. Năm xưa ta và sư tôn tiến vào thánh vực Thanh Tiêu chính là để đế tòa thành Thanh Uyên này. Chỉ là, thành Thanh Uyên khi ấy cũng không được nguy nga như bây giờ".
"Khi đó Thanh Tư Nguyên là thiếu gia Thanh gia, là người tốt. Ta và sư tôn thấy hắn bất bình cho kẻ khác, nhưng thực lực lại không đủ, bị người ta đánh, còn khiến gây phiền phức cho gia tộc".