*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ôn Hiến Chi lúc này đi lên phía trước, nhấc Thanh Ứng Nguyên lên, nói: “Phu nhân chưa qua cửa của đại ca ngươi, ngươi cũng nói rồi đấy, là chưa qua cửa”.
Lúc này, tất cả đều đứng ở trong đình viện.
Mà cùng lúc đó, từ bên ngoài đình viện có một đội người rầm rập xông vào.
Tên thanh niên đi đầu đội mũ gấm áo lụa, mày rậm mắt to, khí chất đàn ông mạnh mẽ, đứng ở ngoài đại sảnh thấy cảnh này thì khẽ phất tay, dám người lần lượt tản ra, không dám liều lĩnh.
Mà lúc này, lại có mấy người lần lượt lọt vào.
“Đừng đánh nhau, đừng đánh nhau”.
Lúc này, Thanh Tư Nguyên vội vàng hô lên.
Ông ấy thở hồng hộc đi đến giữa hai phe, sau đó nhìn sang Tần Ninh đầu tiên.
Thấy Tần Ninh vẫn thoải mái ngồi trên ghế, không chút tổn hại, Thanh Tư Nguyên mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Thanh Tư Nguyên!”
Lúc này, tên thanh niên kia nói: “Có chuyện gì đây hả?”
Thanh Tư Nguyên còn chưa đáp lại thì Thanh Ứng Nguyên đã chen ngang: “Ca, tối qua Thanh Tiểu Liễu và tên hộ vệ này định bỏ trốn, chúng ta phái người đuổi theo nhưng đều bị giết, ta nghi ngờ là tên này cho người ra tay”.
Thanh Ứng Nguyên chỉ vào Tần Ninh, quát nói.
Ôn Hiến Chi lại nói thẳng: “Khỏi cần nghi ngờ, là ta làm đấy”.
“Đám đi truy sát kia là ta giết, hai người bọn họ cũng là do ta đưa về”.
Thanh Tư Nguyên nghe vậy thì nhìn Tần Ninh, kinh ngạc nói: “Công tử, chuyện này...”
Tần Ninh nâng chén trà lên, khẽ cười nói: “Chuyện này không liên quan gì đến ta, là Hiến Chi làm, để Hiến Chi tự mình xử lý”.
Mà lúc này, Thanh Lôi Chấn cũng lo lắng trong lòng.
Ông ấy chỉ lo đề phòng Thanh phủ, cho rằng sẽ không có ai truy cứu chuyện của Thanh Tiểu Liễu và Hứa Xu, nhưng không ngờ hai đứa cháu trai của thập nhất trưởng lão lại sớm để ý tới, còn phái người truy đuổi, ông ấy lại càng không ngờ rằng Tần Ninh và Ôn Hiến Chi lại chen ngang vào một chân.
Ôn Hiến Chi nhìn Thanh Tư Nguyên, nói: “Tiểu Tư Nguyên, ngươi làm vậy là không được. Chuyện lớn như thế mà cũng không nói cho chúng ta biết, cho dù sư tôn không giúp ngươi đi nữa thì chẳng lẽ ta cũng sẽ mặc kệ hay sao?”
Thanh Tư Nguyên nghe vậy thì hơi sững sờ.
“Phu nhân ngươi, con gái của ngươi, cháu trai cháu gái của ngươi vì sao mà chết? Có phải do thập nhất trưởng lão làm hay không? Ngươi chỉ cần nói một câu thôi, đúng hay không?”
Ôn Hiến Chi nói tiếp: “Ta không thích làm việc vòng vo, cũng không biết lên kết hoạch như sư tôn, coi nhẹ sinh tử, không phục thì làm, chỉ thế thôi”.
“Thanh Tiểu Liễu đã nói, phu nhân ngươi là do thập nhất trưởng lão cho người đến giết đúng không? Chỉ vì muốn thông gia với ngươi, chỉ vì khiến cho Thanh gia của thành Thanh Uyên đi cùng một phe với lão ta?”