Phong Thần Châu

Chương 5367

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Trong phạm vi mười dặm, đồi núi đều bị san bằng, nhưng bên dưới đồi núi không phải là mặt đất mà là từng tảng ngọc thạch.  

 

Trải qua sự tàn phá kinh khủng ấy mà những viên ngọc thạch này vẫn nguyên vẹn, không hề hư tổn, mặt ngoài còn thấp thoáng ánh sáng trắng ngà, thoang thoảng qua một cảm giác mát lạnh.  

 

Hơn nữa, ánh sáng tỏa ra từ từng viên ngọc thạch này không đồng đều với nhau.  

 

Có một vài viên là màu đỏ, vài viên là màu đen, một ít màu trắng, nhưng chúng đều có điểm chung là đều tỏa ra vầng ánh sáng màu trắng ngà.  

 

Hơn nữa, ngọc thạch chồng chất lại một chỗ, tạo thành một hình vẽ rất kỳ lạ.  

 

Tần Ninh thấy cảnh đó, mặt ngẩn ra, từ từ nhìn về phía Thời Thanh Trúc, không nhịn được mà cười bảo: "Thanh Trúc, có vẻ như cô cần phải phái thêm người rồi".  

 

Bấy giờ, hai người họ bay vút lên trời, cúi đầu quan sát bên dưới.  

 

Trên mặt đất, đồi núi đã bị san bằng, trong đó còn xuất hiện những chỗ do con người làm nên, quả thật rất kỳ lạ.  

 

Thời Thanh Trúc đưa mắt nhìn về phía mặt đất.  

 

Từng viên ngọc thạch tích tụ lại với nhau, bao phủ cả một vùng, trải dài khoảng chừng mười dặm.  

 

Mọi người cẩn thận quan sát, không dám hành động thiếu suy nghĩ.  

 

Theo lý mà nói, nơi này là khu vực giao chiến giữa Diệp Nam Hiên với Ma tộc, cớ sao lại xuất hiện di tích cổ như này chứ?  

 

Thứ mà chín cái trận pháp phong ấn chính là nơi này ư?  

 

Tại sao thế?  


 

Là do Ma tộc làm ra sao?  

 

Vào giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh khẽ chuyển, nhìn về phía mặt đất.  

 

Sắc mặt Thời Thanh Trúc dần trở nên nghiêm nghị.  

 

"Đây là..."  

 

"Đúng vậy!"  

 

Tần Ninh chậm rãi nói: "Chắc là vậy rồi, năm xưa, ta và cô cùng nhau tìm kiếm mà không có tin tức gì, thế nhưng không ngờ rằng bây giờ lại gặp được".  

 

Lúc này, đám người Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi đều không rõ chuyện gì.  

 

Bỗng nhiên, Ôn Hiến Chi chợt nghĩ đến điều gì đó, nói: "Sư tôn, có phải... là tên kia chăng?"  

 

Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, gật đầu.  

 

"Đừng thừa nước đục thả câu nữa, là tên nào làm ra đó?"  

 

Thạch Cảm Đương bỗng cất lời hỏi.  

 

"Thanh Tiêu Đại Đế!"  

 

Ôn Hiến Chi giải thích: "Năm ấy, ta đi cùng với sư tôn vào thánh vực Thiên Tiêu chính là để đào mộ của Thanh Tiêu Đại Đế, thế nhưng lại không tìm được vị trí mộ của Thanh Tiêu Đại Đế".  

 

"Đây... đây là sự thật à?"  

 

Mãi đến bây giờ, Ôn Hiến Chi vẫn khó tin như trước.  

 

"Chắc là đúng rồi!"  

 

Tần Ninh từ từ nói: "Cách đây năm mươi vạn năm trước, Thanh Tiêu Đại Đế là một vị Thánh Đế đã xưng bá Hạ Tam Thiên, sự tồn tại của người nọ còn lâu hơn cả Thiên Hồng Thánh Đế".  

 

"Nghe đồn, cả đời của người này rất thích sưu tầm ngọc, đây là sở thích cá nhân của người đó, mà những viên ngọc mỹ miều trải rộng nơi đây có tên là Nguyên Thiên Ngọc, trong Hạ Tam Thiên, để loại ngoại ngọc này sinh ra cần ít nhất là mười vạn năm, ở nơi thánh lực càng dồi dào, sức sống của chúng càng mạnh mẽ, chúng từ từ chuyển từ thể lỏng sang thể rắn, rồi ngưng tụ thành ngọc, cực kỳ hiếm gặp".  

 

"Bây giờ, ở Hạ Tam Thiên muốn tìm được một viên thôi cũng đã là điều không thể".  

chapter content


Bình Luận (0)
Comment