“Buộc phải tìm được về Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm”.
Bọn họ không nói thêm gì nữa.
Tinh Húc Huy lại thở dài: “Nếu ta đích thân tới thì sẽ khiến Thời Thanh Trúc phòng bị, vực chủ của vực này lại đến vực khác thì sẽ khiến họ mang lòng thù địch, mà cũng là một loại miệt thị. Ta không phải người cuồng khiêu chiến như Diệp Nam Hiên, không có lí do thích hợp để đi, nếu không ta đã tự dẫn đoàn rồi”.
“Tinh Nhiễm Thiên”.
Tinh Húc Huy nói tiếp: “Lần này đệ cũng đi cùng đi!”
Nghe xong, tất cả đều sợ hãi vô cùng.
“Đại các chủ, ba người chúng ta là được rồi, nhị các chủ cũng đến...”
“Thôi, không cần bàn thêm nữa”.
Tinh Húc Huy nói: “Tinh Nhiễm Thiên đi cùng các ngươi thì ta yên tâm hơn, coi như có gặp Thời Thanh Trúc hay Lý Huyền Đạo thì vẫn ứng phó được”.
“Lần này, ta đoán là Liễu Thông Thiên, U Minh Ngọc Giang, Thiên Hàn Lỗi, La Tranh, Huyết Ngọc cũng sẽ không đích thân tới đâu, nhưng Lý Huyền Đạo thì chắc chắn sẽ đến, Thời Thanh Trúc thì nghiễm nhiên có mặt rồi. Tinh Nhiễm Thiên đi cùng các ngươi thì vừa không mạo phạm Thời Thanh Trúc, lại vừa không làm các ngươi khó khăn”.
“Nhớ kỹ, Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm là việc cần giải quyết, cho dù có phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn vì nó thì cũng không tiếc giá nào”.