Thời Thanh Trúc thản nhiên nói: "Trước đó những người này không nể mặt Tần Ninh, nay Tần Ninh bỏ ngoài tai lời nói của bọn họ cũng là điều đương nhiên, ngươi cũng biết tính tình Tần Ninh như nào đấy thôi... hơi trẻ con vậy đấy. Nhưng cho mấy người đó biết thế nào là lễ độ cũng tốt".
Nàng cất thẻ tre đi rồi bình tĩnh nói tiếp: "Kể cả Tinh Túc Huy các chủ Cửu Tinh các cũng phải ăn nói khép nép với Ngự Thiên Thánh Tôn năm xưa cơ mà, ai cho bọn họ cái quyền chất vấn chàng, rồi yêu cầu chàng xin lỗi vậy?"
"Nếu Tần Ninh không bị thương thì không khéo ngày đó máu nhuộm đỏ bầu trời luôn ấy chứ".
"Tất cả mọi người đều cho rằng chàng không còn là chàng khi xưa nữa, trên thực tế chàng... vẫn là chàng mà...", nói đến đây, nét mặt Thời Thanh Trúc trở nên buồn bã.
Lăng Thi Mạn cũng hiểu, nói ngay: "Ta sẽ đuổi những người đó đi, muốn phá trận thì đi tìm Tần Ninh đi chứ, đỡ mất công quấy rầy chúng ta".
"Đi đi".
Lăng Thi Mạn rời đi nhưng thầm thở dài trong bụng.
Cô ta biết tâm tư chủ thượng chứ.
Nhưng trước đây, những khi ở một mình chủ thượng rất hay thẫn thờ, thậm chí còn bất giác rơi nước mắt.
Chắc hẳn giữa nàng và Tần Ninh đã là... gương vỡ khó lành rồi.