"Đồng thời lão hủ cũng tò mò không biết công tử Tần Ninh có lĩnh ngộ thế nào với trận đạo, ba người bọn ta có còn thiếu sót gì không!"
Tần Ninh nghe xong khẽ cười: "Chúc đại sư!"
"Ta vốn định mở di tích cổ dẫn mọi người vào ấy chứ. Không ai biết trong di tích của Thanh Tiêu Đại Đế có gì, mọi người vào đó biết đâu sẽ nhận được cơ duyên đổi đời nào cũng nên".
Chúc Hải Hiên chăm chú nghe hắn nói, hỏi: "Vậy vì sao..."
"Nhưng mà...", Tần Ninh ngán ngẩm nói: "Nhưng trong lúc chờ đợi, có một số người năm lần bảy lượt sỉ nhục ta".
"Ta là một người nhỏ nhen, ích kỷ, bị người ta nói thế nên tức lắm, không biết trút giận vào đâu, mấy ngày qua chịu đựng mãi nên thành nội thương luôn rồi".
"Nếu không trút cục tức này ra thì ta phá đại trận kiểu gì cũng thất bại thôi nên ta đang chờ hết bực bội đây".
"Khổ nỗi ta quá nhỏ mọn, ngờ đâu càng nhịn càng tức, tức chết ta!"
Ba vị đại sư Chúc Hải Hiên, Mạc Khai Nguyên và Bùi Văn Giác trố mắt nhìn nhau.
Võ giả các đại thánh vực cũng nhăn mặt.