*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trong nháy mắt, các phương đều chuẩn bị sẵn sàng trận địa.
Tần Ninh ra tay.
Di tích sắp mở ra.
Ai cũng đều nhìn thấy được sức mạnh của Tần Ninh.
Đám người lại đi tới chỗ có chày vàng và đỉnh.
Nhưng có tiền lệ là trận pháp của ba đại sư vừa nãy, lần này, bọn họ đều đứng cách ngoài vạn mét, sợ bị tác động đến, mất luôn mạng nhỏ.
Tần Ninh cũng không để ý đến chuyện này.
Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo đứng ở hai bên trái phải của hắn, Thánh Đế các phương cũng lần lượt tụ lại.
Ba vị đại sư Chúc Hải Hiên, Mạc Khai Nguyên, Bùi Văn Giác muốn đến gần Tần Ninh để xem cho rõ hơn.
“Tần công tử, trận này ẩn chứa thiên biến vạn hóa, có thể nói là thay đổi trong nháy mắt, ba chúng ta không bắt nổi lúc trận pháp này ổn định”.
Bùi Văn Giác thở dài nói: "Tần công tử cẩn thận thì hơn".
Tần Ninh khẽ mỉm cười: “Yên tâm, ta biết mà”.
“Thanh Tiêu Đại Đế để lại trận này cũng không phải trận pháp thời nay, mà là một thủ đoạn từ kỷ nguyên trước”.
“Đại trận này không cố định mà di động, đồng thời còn kết nối với núi non sông suối, mây gió xung quanh, biến ảo mọi lúc”.
“Có một người đứng ở đây thì có một cách phá trận riêng, nhưng nếu mười người đứng ở đây thì sẽ là một cách khác”.
“Trận pháp này được xưng là quỷ trận!”
Tần Ninh nhìn ba vị đại sư, cười nói: “Mặc dù ba vị đại sư danh chấn Hạ Tam Thiên, nhưng chắc cũng không hiểu nhiều về trận pháp từ kỷ nguyên trước”.
Chúc Hải Hiên nghe vậy, cảm thán nói: "Lão phu cả đời này tự xưng là đại gia trận pháp, nhưng không ngờ tam đế chuyển thế lại còn hiểu về trận pháp như thế, là chúng ta quá hẹp hòi rồi”.
Lời tán dương như thế, Tần Ninh cũng vui vẻ tiếp nhận.
Lúc này, Tần Ninh bước ra ngoài, đi đến đại trận, nhìn chày vàng và đỉnh, mỉm cười.
Hắn cũng không sợ có ai ở đây quan sát, bởi vì... cho dù là ba vị đại sư nhìn thì cũng chẳng hiểu gì.
Trên thực tế, đại trận này đúng là làm cho Tần Ninh kinh ngạc.
Đây không phải là thánh trận thời nay mà là trận pháp từ kỷ nguyên trước.
Mà kỷ nguyên đó cũng không phải là lúc cha hắn là Vô Thượng Thần Đế, cha hắn lúc ấy còn đang vì chức vị Vô Thượng Thần Đế này mà cố gắng...
Cho đến kỷ nguyên này, loại trận pháp như thế đã gần như là biến mất.
Tần Ninh biết là vì hắn cũng sống ở kỷ nguyên đó rồi.
Cho nên hắn có thể xác định rằng ở Hạ Tam Thiên gần như không có ai biết được.
Nhưng Thanh Tiêu Đại Đế có thể phác họa ra trận pháp này để phong cấm lối vào di tích thì chứng tỏ kẻ này rất bất phàm.
Tần Ninh bình tĩnh lại, vô số thánh văn đều tràn ngập quanh thân hắn.