Bên ngoài cửa ngọc đã không còn một ai.
Mấy người Tần Ninh đi vào trong cửa ngọc thì thấy một mảnh thiên địa rộng lớn.
Nhìn xung quanh, núi non hùng vĩ, rừng cây thảo nguyên khắp nơi, giống như một nơi tuyệt thế, hoang tàn vắng vẻ.
Trong nháy mắt, thánh lực nồng đậm đập vào mặt, giống như một thánh địa tu hành, khiến người ta thấy thanh thản.
“Một thế giới riêng!”
Tần Ninh nói: “Thanh Tiêu Đại Đế cái thế uy danh, quả là danh bất hư truyền!”
Lúc này, Thời Thanh Trúc cũng nhìn Tần Ninh, nói: “Chúng ta tập trung với nhau thì sẽ rất khó tìm, ta dẫn theo người của Thanh Tiêu Thiên chia nhau thăm dò, có tin gì thì thông báo lẫn nhau”.
“Được!”
Nói xong, Thời Thanh Trúc bắt đầu sắp xếp.
Bốn vị Thanh Sứ và mười một trưởng lão cảnh giới Thánh Đế dẫn từng đội người tản ra.