*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tần Ninh cũng không làm trò nữa mà bắt đâu thử phá giải trận pháp này.
Thời gian từ từ trôi qua, người bên ngoài cũng không hiểu Tần Ninh làm gì, chỉ thấy những thánh văn kia cứ bay lên một cách phức tạp, tạo thành các loại hình thái, khiến người xem hoa mắt.
Ước chừng khoảng một nén nhang sau, đột nhiên, những thánh văn kia dừng lại, ánh sáng bắn ra bốn phía, tám cánh cửa ở xung quanh sơn cốc ầm ầm khép lại, chỉ để lại một cửa.
Mà cửa kia lúc này cũng ầm ầm mở ra, nhưng không hề thông đến địa vực không gian khác mà là thông xuống lòng đất.
Một bậc thang chế tạo từ ngọc thạch lan xuống chỗ sâu, biến mất giữa thời không u ám...
“Đây là lối vào”.
Tần Ninh nói: “Các ngươi vào đi”.
Liễu Nguyên Thương nghe vậy, vội nói: “Tần công tử đi cùng chúng ta đi”.
“Tại hạ cũng không có ác ý, tại hạ dẫn người vào trước, Tần công tử đi ngay theo sau, bên trong nếu có bí bảo gì, ai nhặt được sẽ là của người đó, không tranh giành lẫn nhau”.
“Được!”
Tần Ninh cũng không từ chối.
Trên thực tế, sau bốn ngày không thu hoạch gì, mãi mới tìm được một nơi thế này, Tần Ninh cũng muốn nhìn xem rốt cuộc nơi mà Thanh Tiêu Đại Đế để lại có chỗ gì kỳ quái.
Trong lúc nói chuyện, hai bên tự dẫn người đi vào bên trong.
Một đường dọc theo cầu thang đi xuống, chỉ thấy hai bên cầu thang là những tảng đá lóe ra ánh lửa nhỏ yếu, không đến nỗi xung quanh u ám tối đen.
Một đường đi thẳng xuống hơn trăm trượng mới thấy đáy.
Phía trước, Liễu Nguyên Thương đã theo hơn trăm người của Thông Thiên tông biến mất.
Mấy người Tần Ninh cũng mặc kệ, đi thẳng vào trong.
Cảnh tượng trước mắt có thể nói là rung động vô cùng.
Những tòa cung điện bằng đá đứng sừng sững.
Hơn nữa, xung quanh có đến hơn trăm tòa cung điện bằng đá như thế, tòa nào cũng đều chế tạo từ đá xanh, không có ngoại lệ.
“Nhìn xung quanh xem sao”.
Tần Ninh lên tiếng, mấy người Thanh Minh lần lượt tản ra.
Không bao lâu sau, đám người cũng thấy bóng dáng của Thông Thiên tông do Liễu Nguyên Thương dẫn đầu.
Hai bên đều đi vào các tòa cung điện, thưởng thức cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc này.
“Lần này giúp không phí công rồi!”
Thạch Cảm Đương cười nói: “Con đã quan sát rồi, cung điện đá này rất cứng rắn, dù là Thánh Hoàng cũng không phá nổi, chắc chắn là có đồ tốt”.
“Đi xem xem thế nào!”
“Vâng!”
Trong lúc nhất thời, mọi người xông vào các tòa cung điện.