*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Khoảng hơn nửa ngày, một nhóm hơn trăm người xuất hiện ở cửa vào một dãy núi.
Thanh Đại Vân giảm tốc độ, mọi người cũng đi theo lên.
Nhưng mọi người mới tiến vào núi, một tiếng quát chợt vang lên.
"Khốn kiếp, nào nào, tới đây, hôm nay không giết được lão tử thì các ngươi không xong đâu".
Tiếng quát mắng vang lên.
Là tiếng của Ôn Hiến Chi.
Nhất thời, mọi người đều cẩn thận, vội vàng đi đến gần.
Vượt qua một dãy núi, trong một khu rừng bằng phẳng, một đống thi thể nằm ngổn ngang, cây cổ thụ đổ ngã, hai nhóm người đang giao chiến.
Mà một phe trong đó chính là nhóm người Võ môn do Ôn Hiến Chi lãnh đạo, bất ngờ là đã có mấy chục người chết.
Còn đám người bên kia, nếu nhìn kỹ lại cũng sẽ thấy có gần trăm người, mặc dù số người ít hơn võ giả Võ Môn nhiều, thế nhưng rõ ràng thực lực lại mạnh hơn nhiều.
Hai tên cầm đầu đều bộc phát ra Thánh Đế khí thế, làm người ta sợ hãi.
Giờ phút này, Ôn Hiến Chi đang đánh nhau với hai người đó, vô cùng tức giận.
"Người của Huyết tông!"
Dương Thanh Vân nói: "Là Huyết Hồn Giang và Huyết Anh Lữ".
Lúc trước, mọi người chờ đợi ở lối vào mấy tháng, Dương Thanh Vân là người tỉ mỉ, cũng đã phái người điều tra các võ giả có thực lực cấp bậc Thánh Đế mà các thánh vực lớn phái ra lần này.
Hai người này đều là Thánh Đế cấp cao, thân phận địa vị ở trong Huyết tông có chút độc đáo.
"Phệ Thiên Giảo".
Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói: "Đi giúp Hiến Chi".
Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì nói thầm: "Hắn ta không cần ta giúp..."
"Bảo ngươi đi thì cứ đi, sao lại nói nhảm nhiều như vậy? Hạn chế cấp bậc cảnh giới, đối phó với cấp cao không sao, thế nhưng lại khó giết được..."
"Biết rồi".
Phệ Thiên Giảo bất đắc dĩ đi ra.
"Xuất chiến".
Tần Ninh vừa dứt lời cũng trực tiếp lao ra.
Đã lâu không ra tay, hắn cũng vô cùng kích động.