*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Võ giả các phe đang rối rít tìm kiếm bảo bối trong cung điện.
Thoáng chốc, cả cung điện trở nên lộn xộn.
Còn Tần Ninh, lại mang theo Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi đi vào sâu trong cung điện.
Ở đó có một tòa tháp cao, lơ lửng trên không, uy vũ bất phàm.
Thậm chí, nếu cẩn thận phân biệt, có thể phát hiện ra, các thiên cung nơi đây đều do tòa tháp này dẫn đầu.
Đi tới trước tòa tháp, Tần Ninh đẩy cửa ra.
Cửa tháp từ từ mở ra.
Cả tòa tháp cao chừng ngàn trượng, từ ngoài nhìn vào thì có bảy tầng.
Nhưng sau khi tiến vào tháp lại phát hiện, tòa tháp này chỉ có một tầng mà thôi.
Từ trên xuống dưới, thân tháp được một ngọc trụ chống đỡ.
Nhìn không gian trong tháp, chứa hơn ngàn người cũng không thành vấn đề.
Nhưng ở trong này, ở vị trí trung tâm, cạnh cột trụ, có một quan tài xuất hiện trước mặt mọi người.
Lý Huyền Đạo vui mừng muốn tiến lên.
"Đừng vội".
Tần Ninh đưa tay ra ngăn Lý Huyền Đạo lại.
Tiểu tử này, từ khi nghe mình nói Tam Tủy Ngọc Thể của Thanh Tiêu đại đế có thể có tác dụng với thương thế của mình, đầu óc mê muội luôn rồi.
Chỗ nổi bật như thế, sao có thể không có nguy hiểm được chứ?
Lý Huyền Đạo cũng dừng lại, nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt mang theo mấy phần áy náy.
Cùng lúc đó, rất nhiều người đều xuất hiện trong tòa tháp.
Huyết Ngọc tông chủ, Tinh Nhiễm Thiên các chủ, Thiên Trùng Vân trưởng lão,vv... Một nhóm khoảng mấy trăm người cùng tiến vào tháp.
Tuy nói Tần Ninh phát hiện ra nơi này, nhưng không thể để tất cả mọi thứ đều thuộc về Tần Ninh.
Mà Tần Ninh cũng không thèm để ý đến những người này.
Chẳng qua, mọi người đều đứng ở cửa, nhìn vào bên trong, nhưng không ai dám đi sâu vào.
Tần Ninh lại cười nói: "Bảo vật, người có năng lực sẽ có, nếu các ngươi dám đi vào thì cứ lấy, ai lấy được là của người đó!"