*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Tốt hay không cũng chẳng liên quan gì đến ngươi”.
Tần Ninh mặc kệ Diệp Nam Hiên.
Là sao?
Ôn Hiến Chi ở bên cạnh đã nói: “Diệp sư đệ à, môn chủ Võ Môn đã được sư tôn truyền cho Tiên Hàm rồi, giờ đệ không còn là môn chủ Võ Môn nữa đâu”.
“Cái gì?”
Diệp Nam Hiên sững sờ.
Ở trong di tích của Thanh Tiêu Đại Đế mấy trăm năm thôi mà mất luôn cái ghế môn chủ?
“Sư tôn, Võ Môn là người cho con mà...”
“Cho được thì lấy lại được”.
Tần Ninh nói rất tự nhiên: “Chín đường chủ của Võ Môn thì có năm người phản bội, hai người bị giết, ngươi còn dám có thể diện nói mình là môn chủ Võ Môn à?”
“Vậy cũng không thể giao cho cái người tên là Tiên Hàm kia chứ, đó là ai ạ?”
Lý Huyền Đạo nói: “Là đệ đệ của sư tôn!”
Đệ đệ?
Diệp Nam Hiên lẩm bẩm: “Sư tôn về lại còn mang theo cả người nhà cơ đấy?”
“...”
Tần Ninh thật sự không buồn nói thêm câu nào nữa.
Mà lúc này, võ giả Thanh Tiêu Thiên, Dịch Thiên các, Nhất Kiếm Các, Thanh Minh và Võ Môn cộng lại hơn ba ngàn người xuất phát, vô cùng phô trương.
Thời Thanh Trúc thì chậm rãi lùi về sau, nhìn sang Lý Huyền Đạo.
Dường như hiểu ý của Thời Thanh Trúc nên Lý Huyền Đạo cũng cố tình lui lại.
“Lý Huyền Đạo, ngươi có Thủ Khuyết Kiếm mà Tần Ninh cho rồi, thiếu gì thần binh. Ngươi tu hành kiếm thuật cũng không dùng đến bao nhiêu thánh đan, ta nghĩ đây cũng là do Tần Ninh dạy ngươi đúng không? Còn về thánh quyết, có Tần Ninh ở đây thì ngươi cũng không thiếu”.
Thời Thanh Trúc chậm rãi nói: “Vậy vì sao ngươi lại kích động đến vậy?”
Trước đó Diệp Nam Hiên nói có phát hiện lớn, Lý Huyền Đạo liền nôn nóng muốn đi, khác hẳn tác phong hành sự bình thường của Lý Huyền Đạo.
Lý Huyền Đạo nhìn xung quanh rồi mới nói: “Thanh Tiêu Đại Đế là Tam Tủy Ngọc Thể, nếu sư tôn có được Tam Tủy Ngọc Thể đó thì sẽ có ngọc cốt, ngọc huyết và ngọc nhục, kết hợp lại và giải quyết hoàn toàn thương tích của Ma tộc...”
Thời Thanh Trúc nghe vậy, sắc mặt khẽ giật mình.
“Chuyện lớn như thế sao không nói với ta?”
Lý Huyền Đạo xấu hổ cười: “Thì vì... không có thời gian...”