Giờ phút này, trên vạn người đều nhìn về phía bóng người hai tay nắm lấy Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử, bị hai cái xích sắt dài trăm trượng trói buộc phía trên.
Cái đỉnh ba chân màu xanh, mặt ngoài có những văn ấn màu xanh vô cùng rõ ràng, phun ra từng ngọn lửa như muốn xé rách trời đất.
Mà ở phần đuôi của Cửu Tiêu Kim Xử lại tỏa ra ánh hào quang màu vàng sậm, phần đầu cũng có ánh sáng vàng bắn ra bốn phía, không ngừng lấp lóe.
Dưới tình huống như thế, ai cũng không dám làm bậy.
Mà Thanh Tiêu Đại Đế đứng ở giữa không trung, oai phong lẫm liệt.
"Thời gian đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, bên trong Hạ Tam Thiên đã hoàn toàn khác biệt, ta cũng không nhìn thấy một người quen nào cả".
Thanh Tiêu Đại Đế thở dài nói: "Các ngươi đến đây để tìm bảo vật, cũng là để mất mạng".
Nghe thấy lời này, đám người đều trầm mặc.
Nhưng Tần Ninh lại nhìn về phía Thanh Tiêu Đại Đế, khẽ mỉm cười nói: "Ngươi không phải Thanh Tiêu Đại Đế".
Hắn vừa dứt lời, bốn phía xôn xao.