Vô số mũi thương xé gió cuốn tới, bức màn màu xanh sừng sững không ngã, Ôn Hiến Chi lại đột nhiên lui lại, sắc mặt trắng nhợt.
Dương Thanh Vân cảnh giới Thánh Đế nhất hợp còn không ngăn được Thánh Đế viên mãn thì Thánh Đế cấp cao như Ôn Hiến Chi hiển nhiên là không thể.
Cảnh giới khác biệt khiến cho việc bọn họ đối phó với Thánh Đế viên mãn trở nên vô cùng buồn cười, không có chút kháng cự nào.
Mà ở nơi xa, Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo thấy vậy thì nóng vội vô cùng, nhưng bọn họ bị Thanh Tiêu Đại Đế áp chế, bản thân khó giữ, không thể thoát thân nổi.
Mà Diệp Nam Hiên và Dịch Đại Sơn càng bị hai Thánh Đế viên mãn của Ma tộc liều mạng ngăn cản.
Diệp Nam Hiên không phải chưa từng đánh nhau với Thánh Đế Ma tộc, nhưng bốn tên này không phải Thánh Đế viên mãn bình thường, thực lực rất mạnh.
Bốn người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều bị thương nặng, chỉ còn Ôn Hiến Chi lúc này đang đứng trước mặt Tần Ninh.
“Kết thúc!”