“Con sẽ mau chóng trưởng thành để che chở Thương Mang Vân Giới, che mưa che gió cho cha!”
Tần Ninh khí phách nói.
Mục Vân nghe vậy, hơi ngẩn người, nội tâm mang theo mấy phần tự đắc.
“Có câu này của con, cha cũng yên lòng”.
Mục Vân thở ra một hơi, nói: “Sau này gặp lại các mẹ thì chớ nói hươu nói vượn điều gì, cũng đừng kể nhiều chuyện cho họ quá, không họ lại lo cho ta”.
“Nói không chừng sau này con quay về Thương Mang Vân Giới, sư phụ và cha nuôi con cũng đã giúp ta rồi...”
Tần Ninh gật đầu.
“Nhớ kỹ, sau này không được phép làm như thế nữa. Thi triển Đại Tác Mệnh Thuật nhiều quá sẽ gây tổn hại cho thân thể con, thậm chí là tổn thương không thể chữa!”
Tần Ninh gật đầu tiếp.
Dần dần, bóng dáng Mục Vân biến mất.
Mà thời không đứng im cũng lập tức bị giải trừ.