*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sao ta không nhớ gì hết vậy?
Nhất thời, đám người càng hoang mang.
Ta là ai?
Đây là đâu?
Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?
Lúc này, đám đông không khỏi tự nghi ngờ cuộc đời.
Một đại mỹ nữ sống sờ sờ mà lại biến thành một bé con?
Nếu không tận mắt chứng kiến thì không ai dám tin!
“Sư tôn, giờ chúng ta đi đâu ạ?”
Lý Huyền Đạo hỏi.
Tần Ninh nghe vậy, cười nói: “Đến Nhất Kiếm Các”.
“Vâng!”
Đội người lập tức xuất phát.
Trên đường đi, Tần Ninh luôn ôm Thời Thanh Trúc, kể lại mọi chuyện cho Thời Thanh Trúc, nhưng dĩ nhiên đều là do Tần Ninh bịa ra để lừa Thời Thanh Trúc.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng sau lưng Tần Ninh, âm thầm thở ra.
Nếu Thời Thanh Trúc thật sự chết thì chỉ e là Tần Ninh sẽ khó mà vượt qua được nỗi đau này.
Như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
Mà lúc này, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Thạch Cảm Đương thì đứng cùng nhau.
Ôn Hiến Chi lẩm bẩm: “Thần kỳ thật đấy, không thể tin nổi, một người lớn như vậy mà sống lại thành trẻ con...”
“Đúng vậy...”
Lý Huyền Đạo cũng cảm thán: “Sư tôn đúng là toàn năng!”
Dương Thanh Vân lại nói: “Chúng ta lần này cũng nên rút kinh nghiệm để chăm chỉ học hỏi hơn. Những lần trước đều là chúng ta dựa vào sư tôn, được sư tôn che chở, nhưng... sức người có hạn, chúng ta phải trưởng thành, không nên mãi núp dưới bóng sư tôn”.
Nghe vậy, tất cả gật đầu.
Dương Thanh Vân nói rất đúng.
Lúc này, Diệp Nam Hiên nhìn về phía trước, nói: “Sư tôn đúng là cao nhân!”
“Là sao?”
Nhóm Ôn Hiến Chi đều nhìn sang Diệp Nam Hiên.