*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thử thì thử, ai sợ ai chứ?"
Phệ Thiên Giảo khẽ nói: "Nếu ai đi mật báo với chủ nhân thì kẻ đó chính là chó!"
"Ngươi vốn đã là chó rồi mà".
"Đừng nói nhảm, tới đi".
"Tới thì tới!"
Chỉ trong phút chốc, thánh lực đã dao động khắp trong sơn cốc... Tần Ninh đi xa phải quay lại nhìn mấy lần, sau đó lắc đầu, lại quay người rời đi.
Đánh đi đánh đi! Không đánh một trận, hai người này ở cùng nhau căn bản không có khả năng yên ổn được.
Tần Ninh dẫn Thời Thanh Trúc đi đến trước một ngọn núi cao.
Dưới chân núi có một cánh cửa sắt toả ra ánh sáng đen kịt, trên cửa treo hai thanh kiếm thánh mang đến cho người ta một loại cảm giác âm trầm.
Lúc Tần Ninh xuất hiện trước cửa sắt, ngay lập tức có tám bóng người đột nhiên xuất hiện, quỳ một chân trên đất, khom người hành lễ.
"Mở cửa để ta vào xem".
"Rõ!"
Tần Ninh bước từng bước một tiến vào bên trong ngọn núi.
Bên trong cả ngọn núi này đều đã bị đào rỗng, giờ phút này nhìn kỹ lại sẽ thấy khắp nơi đều có vẻ âm trầm kinh khủng.
Tần Ninh để Thời Thanh Trúc ở lại bên ngoài, mình thì tiến vào sâu bên trong.
Một nhà tù.
Được chế tạo bằng tinh thiết.
Giờ phút này, ba bóng người đang bị trói ở trên ba cây cột sắt, xương cốt trên người đều bị xích sắt xuyên qua, khiến cho thánh lực trong cơ thể không có cách nào ngưng tụ được.
Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía ba người, ra hiệu cho người bên cạnh mở lồng giam ra.
Sau đó bước từng bước một vào trong phòng giam.
Lúc này ba bóng người kia cũng đưa mắt nhìn sang.
"Tần Ninh".
Một người trong đó nhìn về phía Tần Ninh, tràn đầy sát khí, chính là Huyết Khuê Nhất.
"Ngươi giết ta đi!"
Huyết Khuê Nhất quát lên.
"Ngày đó giữ lại một mạng cho các ngươi chính là không muốn để cho các ngươi chết nhẹ nhàng như vậy".