*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc này, Phệ Thiên Giảo dựa vào đình nghỉ mát, thè lưỡi ra, cả người đầy mồ hôi, nhìn Thời Thanh Trúc, cười nhạo: “Sợ gì con nhóc thối nhà ngươi? Bọn họ sợ Tần Ninh chứ không phải ngươi”.
Thời Thanh Trúc nghe vậy, lè lưỡi, tinh nghịch nói: “Chàng là phu quân của ta, họ sợ phu quân thì cũng là sợ ta!”
“...”
Thời Thanh Trúc nói tiếp: “Đã lâu không gặp, dạo này ngươi đang bận chuyện gì à?”
Phệ Thiên Giảo đau khổ nói: “Cả ngày đi cùng Ôn Hiến Chi tìm đám thánh thú cấp chín đánh nhau, ông đây mệt muốn chết!”
“Sao phải đánh nhau làm gì?”
Phệ Thiên Giảo bất đắc dĩ nói: “Để tăng thực lực chứ sao”.
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc càng thêm khó hiểu, nghiêng đầu nhìn Phệ Thiên Giảo, buồn bực hỏi: “Không phải thực lực sẽ tự tăng lên hay sao?”
“...”
“Những năm qua, ta ngày nào cũng tăng thực lực, hiện tại đã là Thiên Thánh Đế rồi. Phu quân nói ta tiến bộ rất nhanh, chỉ có phát triển hơi chậm...”, Thời Thanh Trúc rất bất đắc dĩ: “Sáu mươi năm rồi mà ta vẫn như mười lăm, mười sáu tuổi. Phệ Uyên, ngươi nói xem, hay là ta... không phải con người?”
Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì ánh mắt càng ngơ ra.
Vốn tưởng rằng Ôn Hiến Chi đã là một kẻ ngu ngơ rồi, không ngờ Thời Thanh Trúc cũng càng là như vậy.
Thời Thanh Trúc tiếp tục nói: “Ngươi nói với ta đi mà... Bọn họ đều bảo lúc trước ta đã cứu phu quân nên chết đi, sau đó sống lại, nhưng ta không có nhớ...”
Phệ Thiên Giảo rũ mắt, lười biếng nói: “Thời gian trôi qua chỉ còn lại những kỷ niệm, giờ đây chỉ có muộn phiền đeo bám mỗi ngày”.
“Ý xời...”, nghe vậy, Thời Thanh Trúc che miệng cười run rẩy, nói: “Ngươi lại còn nói mấy lời văn hoa với ta, đúng là ở lâu với Ôn Hiến Chi nên cũng khờ khạo theo hắn ta rồi...”
Ngươi mới khờ! Cả nhà ngươi mới khờ! Ôn Hiến Chi ngu như chó vậy, ông đây còn lâu mới giống hắn ta!
Nhưng mấy lời này, Phệ Thiên Giảo chỉ dám nói ở trong lòng.
“Cả ngày cứ chơi mãi cũng chán”.
Thời Thanh Trúc nói: “Mấy thánh quyết phu quân cho ta đều dễ ơi là dễ, chỉ cần liếc mắt là biết, chẳng thú vị chút nào”.
“Ta muốn lớn nhanh một chút!”
Thời Thanh Trúc nâng ngực của mình lên, buồn khổ nói: “Muốn phải lớn như của Viên Viên với Sương Nhi cơ!”
Nghe vậy, Phệ Thiên Giảo cạn lời.
Ý ngươi là mau trưởng thành hay là chỗ nào đó mau lớn hả?