Mấy chục năm nay, Cửu Anh rất “ít” bị Tần Ninh giày vò, chỉ tính riêng thánh thú cấp chín thôi, nó đã giết đến mấy trăm con rồi.
Mùi máu tanh của nó không phải là giả.
Lúc này, chín cái đầu của Cửu Anh phân ra tứ phía, đôi cánh to lớn che kín trời, càng ngày càng giống một con hung thú.
Thời Thanh Trúc nhìn thân thể khổng lồ của Cửu Anh, cau mày nói: “Ta thích Phệ Thiên Giảo nhiều lông cơ, không thích con này tí nào, da thịt cứ như đá ấy, cứng ơi là cứng...”
Tần Ninh cười nói: “Vậy nàng ở nhà nhé”.
“Thôi vậy, thôi vậy, ta nhịn...”, Thời Thanh Trúc vội nói.
Lúc này, Tần Ninh đi lên người của Cửu Anh, Cửu Anh rít lên một tiếng, truyền khắp Nhất Kiếm Các.
Cửu Anh vỗ cánh bay cao, che khuất bầu trời, làm cho đệ tử của Nhất Kiếm Các sửng sốt.
Thân thể to lớn này chở Tần Ninh, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc phi nhanh ra khỏi Nhất Kiếm Các.
Cùng lúc đó.