*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Những năm gần đây, hắn ta đi từ Thánh Đế cấp thấp đến Thánh Đế tam hợp, ngoại trừ các cuộc huấn luyện riêng của Tần Ninh ra thì còn có Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên đến luyện cùng.
Mỗi lần Diệp Nam Hiên ra tay... đều vô cùng nặng.
Nếu không nhờ đan thuật của sư tôn thì hắn tu hành một ngày chắc phải nghỉ đến mười năm mất.
Nhưng cũng nhờ có Diệp Nam Hiên như vậy thì hắn ta của bây giờ mới khác hẳn ngày xưa!
Tần Ninh đã nói, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo đều là thiên chi kiêu tử, thiên phú cao, con đường tu hành có ưu thế riêng.
Dương Thanh Vân là võ giả tinh mệnh.
Ôn Hiến Chi là thiên kiêu ngự thú.
Diệp Nam Hiên cuồng võ.
Lý Huyền Đạo là thiên tài kiếm đạo.
Vân Sương Nhi là Hỗn Độn thể, Diệp Viên Viên ngày xưa là Hoàng thể, sớm đã viên mãn, hiện nay trên con đường Thánh Nhân cũng không kém gì Vân Sương Nhi, đều có thiên phú cực mạnh.
Mà Thời Thanh Trúc thì càng không phải nói, thánh nữ số một Hạ Tam Thiên năm đó, không chỉ sở hữu dung nhan xinh đẹp mà thiên phú cũng kinh khủng bậc nhất.
Thời Thanh Trúc của hiện tại không thể gọi là thiên phú kinh khủng nữa, mà là “không giống người” nữa rồi.
Ai có thể không tu luyện suốt mấy chục năm mà cảnh giới bay như gió như nàng chứ?
Là Tần Ninh cũng không thể!
Nhưng sư tôn lần nào cũng đều rất kỳ vọng về hắn ta, cho rằng hắn ta sau này sẽ mạnh nhất.
Điều này khiến Thạch Cảm Đương được cổ vũ rất nhiều.
Mà mấy chục năm khổ tu cũng đã chứng minh lời sư tôn nói, hắn ta không hề kém!
Thạch Cảm Đương tin tưởng chuyện này vô điều kiện, hơn nữa mọi chuyện luôn giống hệt những gì Tần Ninh nói.
Cho đến bây giờ, hắn ta đã đuổi kịp bước chân của mọi người.
Đoạn đường này, hắn ta cần phải đi theo Tần Ninh vượt qua thiên sơn vạn thủy.
Nhưng Thạch Cảm Đương cảm thấy, dù có khổ hay mệt hơn nữa thì hắn ta vẫn có thể chịu được.
Bởi vì Tần Ninh chính là ngọn đèn chiếu sáng cho hắn ta!