Núi Tu La rất nổi danh trong thánh vực Huyết La, là dãy núi lớn nhất nơi đây.
Thánh thú sinh tồn trong này nhiều vô số kể.
Mà Tu La điện dựa lưng vào núi Tu La, vì vậy mà đặt là Tu La điện, rồi dùng thánh thú nơi đây để tôi luyện thực lực các đệ tử.
Đồng thời, lịch sử tồn tại của núi Tu La còn lâu dài hơn cả Cửu Tinh các, do đó mà ẩn chứa rất nhiều thiên tài địa bảo. Có thể nói, Tu La điện có núi Tu La giống như sở hữu một bảo địa.
Lúc này, tại Tu La điện.
Giữa các dãy núi, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, vô tình lộ ra mấy phần khí tức âm trầm.
Trong một cung điện khổng lồ sừng sững trên một tòa núi cao của Tu La điện.
Điện chủ La Tranh thân thể khôi ngô, hai mắt sáng có thần, lúc này đang đứng trước bậc thang trong đại điện, đôi mắt nhìn quanh đại điện, nhưng không có một ai dám đối mặt.
“Nhị điện chủ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Thần sắc La Tranh lạnh lùng đáng sợ, âm thanh vẫn bình tĩnh, nhưng không che giấu nổi sát khí.
Phía dưới bên trái có một người đàn ông mặc áo bào bạc chắp tay nói: “Điện chủ, Vân Miểu thiếu chủ và Tử Ngạn thiếu chủ chỉ đi luyện tập trong núi Tu La, nhưng lại... đột nhiên biến mất, mấy người chúng ta đã tuần tra cả tháng nhưng vẫn không có tin tức gì”.
“Vô dụng!”
La Tranh phẫn nộ quát: “Đã hỏi thăm nơi đó chưa?”
“Chúng ta đã đi rồi!”
Nhị điện chủ lại nói: “Bên kia trả lời rằng hai vị thiếu chủ không ở đó, họ đã dẫn hai phu nhân quay về Tu La điện từ lâu...”
Nhge vậy, sắc mặt La Tranh càng dữ tợn hơn.
“Phái đi toàn bộ chấp sự, đường chủ cảnh giới Thánh Tôn, Thánh Hoàng đi tìm...”, La Tranh phẫn nộ quát: “Phải tìm về hai thằng nghịch tử này cho ta”.
“Vâng!”
Nhị điện chủ vội vàng khom người.
La Tranh thì thầm: “La Chấn chết, hai thằng này tức giận bất bình, một hai đòi báo thù cho La Chấn. Nếu như đến Nhất Kiếm Các gây sự với Tần Ninh thì đúng là chỉ có một con đường chết. Hai thằng nhãi này chết thì chẳng sao, nhưng nếu bị Tần Ninh phát hiện...”
“Rõ!”
“Rõ!”