*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Diệp Nam Hiên chỉ tay về phía người phụ nữ kia, cười nói: “Chết đi hai kẻ này cũng không sao, ngươi cũng là Ma tộc, để ta bắt ngươi lại xem Mị Ma có thể đứng yên được không”.
Diệp Nam Hiên nói xong, vung tay lên.
Ánh đao hóa thành một tấm lưới lớn, phô thiên cái địa mà ra.
Sắc mặt ả kia khó coi, mười ngón tay mảnh khảnh đung đưa, vô số thánh lực ào ào tuôn ra.
Thánh lực kia hội tụ thành một dải lụa, nằm ngang ở trước mặt ả ta.
Nhưng khi tấm lưới rơi xuống thì dải lụa kia lập tức tan ra.
“Thánh Đế viên mãn...”
Diệp Nam Hiên cười khà khà: “Đáng tiếc ông đây lại là Thiên Thánh Đế”.
Một đao vung ra, chấn nhiếp tứ phương.
Thực lực Thiên Thánh Đế là điều mà Thánh Đế viên mãn không thể sánh bằng.
Giờ phút này, người phụ nữ Mị Ma kia trúng đao, máu tươi ở vết thương tuôn ra cuồn cuộn.
Màu máu kia khác hẳn máu của con người.
“Đúng là Mị Ma rồi”.
Diệp Nam Hiên cười nói: “La Tranh, lần này đừng nói dối nữa, vô nghĩa thôi”.
Sắc mặt La Tranh trở nên khó coi.
Mười mấy điện chủ bên cạnh ông ta cũng thay đổi sắc mặt.
Tần Ninh quá trực diện.
Bắt La Vân Miểu cùng La Tử Ngạn rồi đi thẳng đến Tu La điện, không cho bọn họ thời gian chuẩn bị gì cả.
Khiến bọn họ không biết ứng đối thế nào.
Lúc này nên làm gì đây?
Trực tiếp vạch mặt ư?
Nhưng người của Thông Thiên tông cũng đang ở đây.
Nếu không vạch mặt, sao Tần Ninh chịu từ bỏ ý đồ chứ?
Dù sao cũng đều cần chiến đấu.
“Đệ tử Tu La điện nghe lệnh”.
Lúc này, La Tranh phẫn nộ quát: “Tần Ninh khinh người quá đáng, ý đồ chiếm đoạt Tu La điện chúng ta, quân tử có thể nhẫn không thể nhục, tất cả các đệ tử theo ta chiến đấu”.
“Vâng!”