*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tần Ninh liếc nhìn bốn người, hừ một tiếng, Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Vô Khuyết Kiếm chém xuống.
Tứ đại Ma Đế cùng ra sức chống cự.
Nhưng lúc này đây, bọn họ quá nhỏ bé khi đứng trước Tần Ninh.
Đến bây giờ, bốn người mới nhận ra cuộc chiến giữa hắn và Nguyệt Văn Phong còn kinh khủng hơn những gì họ chứng kiến.
Người bốn vị Ma Đế nổ tung.
Ma khí ngút trời bao trùm bốn phía, Tần Ninh nằm chặt tay, bốn thi thể bị hắn thu hồi.
Giữa những tiếng nổ kinh thiên động địa xung quanh, nét mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường.
Bốn viên Tịnh Ma Châu đan lớn bằng mắt rồng, tỏa ra hơi thở cực kỳ mạnh mẽ chậm rãi hiện ra trong tay.
“Ăn đi”.
Tần Ninh nói với bốn người.
Liễu Thông Thiên nhận đan dược trong xấu hổ, thấy ba người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên ăn mới chịu đưa vào trong miệng.
Đan dược vừa xuống bụng thì một dòng nước ấm rót vào cơ thể ông ta.
“Có lẽ chúng ta không về được rồi!”
Tần Ninh vừa nhìn bốn phía vừa ôn tồn nói.
Lúc này, không gian khắp nơi không đâu là không sụp đổ.
Phải công nhận rằng cuộc chiến của Tần Ninh và Nguyệt Văn Phong có tầm ảnh hưởng quá lớn.
“Sư tôn, giờ chúng ta vào Trung Tam thiên phải không?”
Diệp Nam Hiên hào hứng hỏi.
“Ừm”.
Tần Ninh gật đầu trả lời: “Có điều không gian nơi này chưa ổn định, ở lại để bốn người hồi phục trước đã...”, hắn quan sát cảnh vật nơi đây, cũng đau đầu lắm chứ.
Thực lực của Nguyệt Văn Phong đúng là đáng gờm.
Nếu như không luyện hóa được Thánh Hồn Kiếm và Thánh Phách Thương mà Ma tộc gieo vào trong hồn phách Tần Ninh thì hắn thật sự không mấy chắc chắn mình sẽ đánh bại được người này.
Có điều trận giao phong của hai người đã khiến không gian nơi đây hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.