*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngược lại còn tìm ra Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.
Chỉ là hai người này mê man tới giờ, gọi mãi không chịu tỉnh, không còn cách nào khác ông ta đành cõng họ mà đi.
Cõng xong cái thân già cỗi này cũng kiệt quệ luôn.
Liễu Thông thiên cũng bị thương mà phải cõng đến hai người, quả là khổ không nói nên lời.
Nay đã tìm được Tần Ninh, ông ta yên tâm rồi.
Tần Ninh nhẹ nhàng đặt Thời Thanh Trúc xuống rồi cẩn thận kiểm tra người Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo.
"May quá!"
Hắn từ tốn nói: "Hồn phách bị vòng xoáy không gian làm ảnh hưởng nhưng không thương tổn đến căn cơ, nghỉ ngơi một lát là sẽ tỉnh..."
Lúc này Liễu Thông Thiên mới ngồi phịch xuống, thở phào.
"Giờ phải làm sao đây?"
Ông ta hỏi.
Tần Ninh liếc mắt nhìn bốn phía rồi trả lời: "Trước mắt phải xem đang ở đâu đã".
"Ừ".
Nói rồi hắn lấy vài viên Tịnh Ma Châu đan ra, bảo: "Ông cũng uống để chữa trị thương thế đi".
"Được".
Tần Ninh và Liễu Thông Thiên cùng ngồi xếp bằng và hồi phục khí huyết của bản thân.
Đối với Tần Ninh thì lần này xem như chỉ gặp nguy hiểm chứ không tổn thất gì, dù sao cũng tốt hơn lúc từ đại lục Vạn Thiên phi thăng lên Hạ Tam Thiên nhiều.
Nhưng Liễu Thông Thiên thì lại thấy mình vừa trải qua một cuộc cửu tử nhất sinh, may mà đến nơi an toàn.
Song ông ta vô cùng bất an trước những điều bí ẩn mà họ sắp sửa phải đối mặt, tâm trạng hoảng loạn chết đi được.
Từ một vị Thiên Thánh Đế đứng đầu Hạ Tam Thiên trở thành một người tu hành ngơ ngác chẳng biết gì tại Trung Tam Thiên, nhất thời Liễu Thông Thiên chưa thể chấp nhận nổi sự thay đổi đột ngột này.
Một đêm trôi qua trong yên lặng.
Hôm sau, ánh mặt trời rọi xuống.
Tần Ninh ôm Thời Thanh trúc, Liễu Thông Thiên thì tiếp tục cõng hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, năm bóng người cất bước trong núi rừng.
Lần này họ đi mất mười lăm ngày.