Phong Thần Châu

Chương 5701

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Nghe được những lời này, Hác Kỉ Suất nói: “Ý ngươi là, mượn sức của Hắc Nham Văn Hổ để thoát khỏi con súc sinh này?  

 

Biện pháp này nghe thì hay đó, nhưng mà trêu chọc Hắc Nham Văn Hổ, chúng ta sẽ không chết chứ?”  

 

“Dẫn đường”.  

 

Tần Ninh cũng lười giải thích, trực tiếp quát lớn.  

 

Lúc này, trong lòng Hác Kỉ Suất có chút không thoải mái.  

 

Tốt xấu gì hắn ta cũng là Đại Chí Tôn, lại còn là đan sư Chí Tôn nhị phẩm, còn chưa có người nào dám nói chuyện với hắn ta như vậy! Nhưng mà nghĩ đến việc mấy người Tần Ninh bị mình liên luỵ, hắn ta vẫn nhịn xuống.  

 

Chạy như bay một đường, sau hơn mười dặm, một vùng núi cao hiểm trở xuất hiện trước mắt.  

 

“Ngay chỗ này”.  

 

“Chạy vào đi”.  

 

Tần Ninh mở miệng nói.  

 

Một đám Tam Vĩ Xích Diễm Ưng phía sau vẫn không ngừng lại, trực tiếp đáp xuống.  

 

Gào…Ngay khi Tam Vĩ Xích Diễm Ưng vừa đáp xuống, bên trong dãy núi truyền đến một tiếng gầm long trời lở đất, dường như muốn chọc thủng màng nhĩ mấy người bọn họ.  

 

Chỉ thấy phía trên đỉnh núi, từng con mãnh hổ lũ lượt xuất hiện.  

 

Mãnh hổ thân cao trăm mét, bốn chân to lớn chắc khoẻ, màu lông toàn thân giống như màu sắc của nham thạch, chỉ là trong đôi mắt hổ tản ra tia sáng u ám, làm cho người ta không khỏi khiếp sợ.  

 

“Ở đây!”  

 

Tần Ninh dẫn theo mấy người, trượt xuống chân một ngọn núi cao.  

 

Ở dưới chân núi, bên trong một hố đá là dòng nước đen ngòm được tích tụ, nhìn kỹ sẽ thấy vũng nước này chỉ có đường kính khoảng ba mét, sâu hơn một mét.  

 

“Ngồi vào đi”.  

 

Tần Ninh mở miệng nói.  

Hác Kỉ Suất nhìn thoáng qua dòng nước màu đen, không nhịn được nói: “Tần Ninh tiểu ca, đã đến lúc này rồi thì phải nhanh nhanh chạy trốn đi chứ, còn muốn ngâm tắm cái gì!”  

 

Nghe vậy, Tần Ninh lời phản ứng với Hác Kỷ Suất.  

 

Mấy người bọn họ tiến vào máng đá, ngồi xuống.  

 

Mà giờ phút này, xa xa, ở nơi đỉnh núi cao nghìn mét, đám Hắc Nham Văn Hổ và Tam Vĩ Xích Diễm Ưng vừa chạm mặt đã không nói hai lời, trực tiếp xông vào đánh nhau.  

 

Nhất thời, từng ngọn núi cao sụp đổ, một mảnh rừng cây bị phá huỷ.  

 

Hơn nữa, trên đỉnh núi, nơi mà mấy người bọn họ đang ở đó, có một con Hắc Nham Văn Hổ ngồi im không động đậy, uy vũ bất phàm. 

chapter content


Bình Luận (0)
Comment