*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hác Kỉ Suất lại lắc đầu: “Vậy cũng không đúng, nếu như các ngươi đến từ Hạ Tam Thiên, tại sao lại biết đến quận Côn Dương?
Ta chỉ mới nói với ngươi quân Linh Tiên mà thôi…”
Diệp Nam Hiên nhanh miệng nói: “Ha, sư tôn ta năm đó oai phong…”
“Ngươi nói nhiều quá!”
Tần Ninh liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên.
Diệp Nam Hiên ngậm miệng cúi đầu.
Hác Kỉ Suất cười nói: “Được được, ta không hỏi, ai cũng có bí mật, những thứ ngươi nói ta đều có, không thành vấn đề, việc nhỏ mà thôi”.
“Về phần Ngưng Tôn Khí Đan nhất phẩm, hẳn là ngươi muốn mượn cơ hội này để thân thể dung hợp khí Chí Tôn, chuẩn bị bước vào cửu cảnh Chí Tôn phải không?”
“Nhưng mà muốn bước vào cửu cảnh Chí Tôn cần phải tu hành pháp thân, các ngươi lại không có…”
Tần Ninh nói tiếp: “Từ từ rồi sẽ có…Trước hết cứ dung hợp khí Chí Tôn đã, mới có thể tu hành pháp thân Chí Tôn…”
“Ra thế!”
Nói đến đây, Hác Kỉ Suất nhìn về phía Tần Ninh, lại nói: “Không đúng”.
“Một người phi thăng như ngươi thì luyện đan cái rắm gì?
Ngươi muốn những thứ đó của ta làm gì?”
Tần Ninh ra vẻ cao nhân, chậm rãi nói: “Tại sao ta lại không thể?”
Vẻ mặt Hác Kỉ Suất cũng tỏ vẻ: Tại sao ngươi có thể?
Tần Ninh cười nói: “Ngươi muốn máu của Tam Vĩ Xích Diễm Ưng, đơn giản là vì muốn luyện chế Xích Huyết Tôn Đan, đây là một trong những bảo đan Chí Tôn nhị phẩm khó luyện chế nhất, có tác dụng cực lớn đối với việc ngưng tụ pháp thân trong cơ thể cảnh giới Đại Chí Tôn”.
“Xích Huyết Tôn Đan cần khí huyết cực nóng làm thuốc dẫn, nguyên thú bình thường căn bản không thể nào đáp ứng được, hơn nữa, cần phải là máu của Tam Vĩ Xích Diễm Ưng vừa mới chết, bảo tồn được hoạt tính mới tốt”.
“…”, Tần Ninh nói xong, trên mặt Hác Kỉ Suất đầy vẻ kinh ngạc.
Tình huống này giống như một tên ăn mày đang há hốc miệng nói chuyện với một vị cử nhân, đàm đạo việc nhà nho.
Nhưng cố tình là Hác Kỉ Suất lại cảm thấy mỗi câu chữ của Tần Ninh đều có đạo lý.
“Xin tiếp thu xin tiếp thu…”, thật lâu sau, Hác Kỉ Suất nhìn Tần Ninh, hai mắt tỏa sáng: “Không tầm thường, không tầm thường…”, giờ phút này, Diệp Nam Hiên tỏ vẻ, ngươi không biết sư tôn ta là ai sao, nói với ngươi cả nửa ngày mà không thu tiền, đó chính là phúc phần mà ngươi tu được từ kiếp trước.
Trận chiến của Tam Vĩ Xích Diễm Ưng và Hắc Nham Văn Hổ dần đi đến hồi kết.