*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mười ngày tiếp theo, Tần Ninh cặm cụi bên trong phòng luyện đan, bận rộn tới lui.
Mười ngày sau.
Tần Ninh ra khỏi phòng.
Đưa đan dược cho Thời Thanh Trúc, để nàng phục hồi thương thế.
Đồng thời đi tìm hai người Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo.
“Sư tôn có việc gì cần dặn dò sao?”
“Ừm”.
Tần Ninh nói thẳng: “Đây là Ngưng Tôn Khí Đan, cứ ba ngày các ngươi lại uống một viên”.
Ngưng Tôn Khí Đan?
Bọn họ có rồi mà.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Ngưng Tôn Khí Đan của Hác Kỉ Suất có tác dụng tương đối yếu, sẽ ảnh hưởng tới việc ngưng tụ khí Chí Tôn vào cơ thể của các ngươi”.
“Chuyển hoá khí Chí Tôn là quá trình vô cùng quan trọng để bước vào cấp bậc cửu cảnh Chí Tôn, không thể tuỳ tiện như vậy được”.
Nghe được những lời này, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều gật đầu.
“Đúng rồi, cho dù là toàn thân đã hoàn toàn chuyển hóa khí Chí Tôn, các ngươi cũng cần phải cẩn thận ngưng tụ, tiếp tục ngưng tụ, làm cho khí Chí Tôn trong cơ thể tràn đầy, chuyện này có tác dụng rất lớn đối với việc tu luyện pháp thân Chí Tôn của các ngươi”.
Lý Huyền Đạo gật đầu nói: “Sư tôn đã nghĩ ra được pháp thân Chí Tôn phù hợp với chúng ta rồi sao?”
“Ừm”.
Tần Ninh nhẹ giọng nói: “Thời gian tiếp theo, các ngươi chỉ cần chuyên chú ngưng tụ khí Chí Tôn, còn pháp thân thì ta đã nghĩ cho các ngươi rồi”.
“Vâng!”
“Được”.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên gật đầu.
Lúc này, Liễu Thông Thiên ngồi xổm ở một bên, sắc mặt ảm đạm.
Có sư tôn là có người thương, ông ta…ai…
“Liễu Thông Thiên”.
Tần Ninh nhìn về phía Liễu Thông Thiên, cười nói: “Ở đây ta có một vài pháp thân, ngươi cũng có thể xem qua, nhưng mà việc quan trọng trước mắt vẫn là ngưng tụ khí Chí Tôn”.
Nghe được những lời này, Liễu Thông Thiên lập tức trở nên vui vẻ.