*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Thời Thanh Trúc tiến vào cảnh giới Đại Chí Tôn rồi?”
Ngay cả pháp thân tụ hình, hai người bọn họ còn chưa làm được, vậy mà Thời Thanh Trúc đã có thể làm tới pháp thân ngưng thể, bước vào Đại Chí Tôn?
“Hẳn là như vậy…”, Lý Huyền Đạo do dự nói.
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Diệp Nam Hiên nhìn thấy Lý Huyền Đạo đang định nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại nghẹn lại không nói.
Lý Huyền Đạo khụ khụ hai tiếng, thấp giọng nói: “Các ngươi nói xem…Sư tôn kéo tay sư nương, sốt ruột, vội vàng đi vào phòng…Là muốn làm gì?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt ba người đều hiện lên vẻ chấn động.
"Không có khả năng!"
Diệp Nam Hiên quát: "Sư tôn không phải loại người như vậy!"
Liễu Thông Thiên cũng vội vàng nói: "Ta cũng cảm thấy thế!"
Lý Huyền Đạo ho khan, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Ta đâu có nói cái gì, các ngươi kích động làm gì?"
Vừa nói xong, Lý Huyền Đạo lại không kìm nổi tò mò, nhìn về phía Diệp Nam Hiên nói: "Hay là... Nghe lén đi?"
"Không tốt lắm đâu?"
"Nếu bị lộ ra chúng ta sẽ mất mặt lắm!"
Thế là giờ phút này ba người đàn ông lặng lẽ đi vào trong góc phòng, ngồi xổm xuống.
Ở trong phòng, Tần Ninh ngồi ở bên giường, trầm mặc không nói gì.
Sau khi lần lượt thăm dò trong cơ thể của Thời Thanh Trúc, hắn dần dần cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
"Sao vậy?"
Thời Thanh Trúc tò mò nhìn Tần Ninh, nói.
"Không có gì...", Tần Ninh đứng dậy, hắn cũng không hiểu cho lắm, chậm rãi nói: "Chỉ là rất kỳ quái, pháp thân của nàng đúng là đã đến cấp bậc Ngưng Thể, cảnh giới Đại Chí Tôn, đây là điều ta không nghĩ tới".
Thời Thanh Trúc khẽ nhếch khóe miệng, cười tủm tỉm nói: "Bởi vì ta có thiên phú rất mạnh".
"Hạt châu màu xanh kia ở trong cơ thể, nàng có cảm giác gì không?"
Thời Thanh Trúc lắc đầu, nhưng lại gật đầu nói: "Vẫn có một chút, chính là lúc tu hành, trong hạt châu tràn ra rất nhiều sức mạnh, ta không diễn tả được đó là sức mạnh gì, nhưng lại rất có ích đối với tu hành".
Tần Ninh gật đầu.