Trong phút chốc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên không còn lời nào để phản bác… Trong khe núi, sau khi dùng hết một bộ châm thuật, Tần Ninh lại chia hết mấy viên đan dược mà Hác Kỉ Suất luyện chế ra, cho Linh Phỉ Phỉ ăn vào.
Làm xong tất cả những điều này, hắn để Thời Thanh Trúc đỡ Linh Phỉ Phỉ dậy thay một bộ quần áo khác, lúc này mới thở ra một hơi.
"Phiền quá à...", chỉ là Tần Ninh vừa ngồi xuống, Thời Thanh Trúc đã phàn nàn nói.
"Sao vậy?"
Tần Ninh cưng chiều hỏi.
"Tự chàng nhìn đi!"
Thời Thanh Trúc đỡ Linh Phỉ Phỉ còn đang hôn mê lên, nói: "Ta không có biện pháp mở nhẫn không gian của cô ta ra, đành phải cho cô ta mặc đồ của ta, thế nhưng chàng nhìn xem...", Tần Ninh liền đưa mắt nhìn.
Chỉ thấy Linh Phỉ Phỉ đang mặc đồ của Thời Thanh Trúc, khiến bộ đồ bị kéo căng.
Dù sao bây giờ Thời Thanh Trúc chỉ có dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi, mà cả người Linh Phỉ Phỉ lại tản ra khí tức của một người phụ nữ trưởng thành.
Cho nên có thể nói bộ đồ này bó sát lấy cơ thể cô ta, tôn lên dáng người lồi lõm, càng đáng chết chính là bộ đồ bị căng ra hết cỡ, dường như có thể rách tan bất cứ lúc nào.