*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thái gia gia?"
"Đúng vậy!"
Linh Phỉ Phỉ trả lời: "Linh Thư là thái gia gia của ta, còn gia gia ta là Linh Thiên Triết!"
Câu vừa dứt thì Tần Ninh sững sờ, người run rẩy, hắn tiến lên một bước và nắm chặt tay cô ta, lớn tiếng: "Phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên là thái gia và thái lão lão của cô, qua đời ư... sao có thể qua đời chứ..."
Bị biểu hiện kì lạ của Tần Ninh dọa sợ, khuôn mặt xinh đẹp của Linh Phỉ Phỉ tức thì hơi tái nhợt.
Lúc này bốn người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Liễu Thông Thiên cũng không hiểu vì sao.
Sao đang yên đang lành đột nhiên Tần Ninh kích động thế nhỉ.
"Ta... ta không biết...", Linh Phỉ Phỉ hơi sợ sệt.
"Lúc thái lão lão và thái gia gia ta từ trần ta đã được sinh ra đâu, chỉ có gia gia ta biết chuyện này thôi..."
Tần Ninh vội vàng hỏi: "Gia gia cô còn sống không?"
"Còn, chỉ là..."
"Chỉ là sao?"
Nói tới đây, Linh Phỉ Phỉ buộc phải nói ra sự thật: "Chỉ là tuổi thọ của gia gia sắp hết, có lẽ không trụ được mấy năm nữa..."
Vừa nghe thấy lời này, thân thể Tần Ninh bỗng run lên.
"Gia gia cô đến cảnh giới Tiểu Thiên Tôn rồi à?"
"Phải..."
Tần Ninh bàng hoàng nhìn Linh Phỉ Phỉ, thẫn thờ ngồi bệt xuống, không nói một lời.
Hắn cần sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Thật lâu sau, Tần Ninh ra ngoài khe núi rồi đi tới đầm nước bên cạnh, hắn cứ đi như thế, mặc cho nước trong ao đầm nhấn chìm lấy mình.
Qua một lúc rất lâu, hắn mới nổi lên mặt nước, ngồi bên bờ với vẻ mặt buồn bã.
Liễu Thông Thiên trông nom Linh Phỉ Phỉ đứng ở đằng xa.
Còn ba người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên bấy giờ mới từ từ đi tới.
"Sư tôn...", Diệp Nam Hiên ngồi xuống, dò hỏi: "Sư tôn làm sao thế..."
Tần Ninh nhìn hắn ta một thoáng rồi nhẹ nhàng xoa đầu hắn ta, cười nói: "Kiếp thứ năm sư tôn được sinh ra trong nhà họ Linh ở Cửu Nguyên Vực".
"Phụ mẫu của sư tôn khi đó chính là phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên".