*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vào trong thị trấn, đường phố ở đây cực kỳ rộng rãi, hai bên là đủ loại cửa hàng đa dạng san sát nhau, vô cùng náo nhiệt.
Hầu như võ giả nào đang đi qua đi lại đều trông đằng đằng sát khí cả.
Sống trong dãy núi Côn Tiên quanh năm, đương nhiên cơ thể sẽ dày đặc sát khí rồi.
Có thể thấy Linh Phỉ Phỉ đã nhẹ nhõm hơn hẳn kể từ khi vào trấn Nguyệt Tiên.
Không còn nằm bên trong dãy núi nữa, kẻ nào muốn đâm cô ta từ sau lưng đều phải cân nhắc xem có nên làm vậy hay không.
"Tìm tửu lâu nào nghỉ chân chút đã, trấn Nguyệt Tiên này liền kề dãy núi Côn Tiên, thịt thú trong tửu lâu đều rất tươi, đây cũng là nguyên nhân vì sao nó trội hơn so với những thành trì khác!"
"Ừm".
Sáu người đi vào một tửu lâu rồi cùng nhau ngồi vào bàn.
Tâm trạng Linh Phỉ Phỉ đã khá hơn rất nhiều, cũng bắt đầu gọi thức ăn.
Bốn người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Liễu Thông Thiên và Thời Thanh Trúc cũng rất háo hức.
Bởi đây là bữa cơm chính thức đầu tiên kể từ khi vào Trung Tam Thiên.
Trước đây trong dãy núi ngày nào cũng toàn ăn thịt nướng, canh thì nấu nguyên một cái nồi lớn, người ngợm toàn mùi thịt nướng.
Sau khi gọi món, Linh Phỉ Phỉ vươn vai để lộ đường cong quyến rũ thu hút mọi ánh nhìn.
Nhưng Tần Ninh lại không quan tâm đến phong cảnh tuyệt đẹp ấy mà chỉ bưng trà rót nước cho Thời Thanh Trúc.
Giờ đây, nỗi nhớ Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên lại ùa về trong tâm trí hắn.
Người thì hoạt bát, người thì lạnh lùng.
Nhưng đều là người nghiêm túc và có trách nhiệm, có các cô ấy ở đây thì hắn không cần làm gì cả.
Tuy là không phải chuyện gì các cô ấy cũng làm... Hừm... Dù sao thì Tần Ninh vẫn rất nhớ hai người.
Thời Thanh Trúc lớn lên cùng hắn từ thuở bé nên chắc bị chiều hư rồi, đúng là ngày nào cũng dính lấy Tần Ninh nhưng chuyện gì hắn cũng phải tự thân vận động.
Không lâu sau, cơm nước được mang lên bàn, mùi hương thơm phức xộc vào mũi.