*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tần Ninh đứng dậy.
"Bây giờ ư?"
"Đúng, ngay bây giờ!"
Tần Ninh nói rồi chắp tay rời đi... Mấy vị tiểu bối nhanh chóng đuổi theo.
"Đại ca... Chuyện này... Quá tùy hứng rồi?"
Linh Văn Tuyên nói.
Ông ta biết mình tính tình con trai Linh Doãn Văn của mình rất nhát gan, hơn nữa trời sinh hướng nội, ít nói.
Mấy đứa trẻ kia đi cùng, Tần Ninh để ý được kiểu gì?
"Đừng có gấp, ta đi hỏi phụ thân một chút".
"Bọn đệ cũng đi theo".
"Được!"
Ba người đều vội vã chạy về từ đường nhà họ Linh... Mà lúc này, Tần Ninh đã dẫn mấy người rời khỏi Linh Phủ, đi trên đường cái ở quận Linh Tiên.
Linh Phỉ Phỉ bỗng mở miệng nói: "Toàn bộ quận Linh Tiên có khoảng gần ngàn vạn người, thành trì rộng lớn, đường đi giăng khắp nơi".
"Nhà họ Linh ở phía tây, nhà họ Hứa thì ở phía đông, lấy đường Linh Tiên làm ranh giới, mà Nguyên Võ bang thì ở phía bắc đối diện cửa thành, cũng chiếm cứ không ít hàng quán trên đường phố và một vài giao dịch qua lại".
"Dẫn đường".
Tần Ninh cười nói: "Mấy người các ngươi đều là cảnh giới Tiểu Chí Tôn, thế nhưng khí huyết trên người lại quá ít, không giống như võ giả, thân là võ giả thì phải có sát khí, có sát khí mới không giống cái thùng rỗng, thậm chí vào lúc sống chết còn có thể bị người có cảnh giới thấp người hơn các ngươi giết".
Linh Phi Dương bất đắc dĩ nói: "Phụ thân lo lắng chúng ta gặp nguy hiểm, cho dù đi ra ngoài rèn luyện cũng có hộ vệ bảo vệ, chưa bao giờ để chúng ta rèn luyện sống chết cả".
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên nghe vậy đều không nói gì.
Năm đó bọn họ ở bên cạnh Tần Ninh, lần nào đi rèn luyện cũng đều vô cùng nguy hiểm, thậm chí còn có thể mất mạng, nhưng đan thuật của Tần Ninh rất cao siêu, lần nào bọn họ cũng sống sót.
Mấy người đi một mạch trên đường.
Ánh bình minh vừa ló rạng, trên đường phố có không ít người qua lại.
Bọn họ thấy mười người Tần Ninh kéo hơn mười người bị trói bằng xích sắt đằng sau, nghênh ngang trên đường phố thì cảm thấy vô cùng kỳ quái.