Khuôn mặt hắn lúc này rất bình tĩnh, giọng điệu cũng vô cùng dửng dưng.
"Nguyên Trung Thiên, Linh Phỉ Phỉ tiểu thư nhà họ Linh bị ngươi chờ thời cơ ám sát, được ta cứu nên hôm nay dẫn các đệ tử trong nhà họ Linh đến đây, muốn hỏi vì sao Nguyên bang chủ lại làm vậy, mong rằng Nguyên bang chủ sẽ cho một lời giải thích!"
"Cho một lời giải thích?"
Nguyên Trung Thiên giễu cợt: "Giải thích với ngươi ấy hả? Ngươi là ai mà dám thở ra câu đó với ta?"
"Ha ha...", Tần Ninh bật cười: "Nói một câu mà không hài lòng nửa câu rồi, ta đây xưa giờ chỉ thích dùng lý lẽ để thuyết phục người ta, nếu dùng lý lẽ mà không thuyết phục được thì đành dùng võ thôi!”
Vừa nghe thấy lời này, Nguyên Trung Thiên nhướng mày.
Bọn này chỉ có nhiêu đây người mà cũng đòi gây chuyện trước cửa Nguyên Võ bang sao?
Khác nào tự tìm chết đâu! Sao nhà họ Linh dám để tiểu bối nhà mình chui đầu vào chỗ chết thế kia?
Chắc chắn là có âm mưu! Nguyên Trung Thiên lập tức nháy mắt ra hiệu với Nguyên Trung Nhân đang đứng cạnh mình.
Đi theo hắn ta đã lâu nên đương nhiên Nguyên Trung Nhân hiểu đại ca, mau chóng vung tay, phần đông người của Nguyên Võ bang đồng loạt tản ra.
Nhưng không phát hiện ra điều gì cả! Nguyên Trung Nhân lắc đầu với Nguyên Trung Thiên.