*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc này, Thời Thanh Trúc hừ lạnh áp sát Nguyên Trung Nhân.
Đối mặt với Thời Thanh Trúc với cảnh giới Đại Chí Tôn hậu kỳ, hắn ta không tài nào phản kháng nổi.
"Khốn kiếp, ta liều mạng với cô!"
Nguyên Trung Nhân gầm lên.
Sát khí đằng đằng.
Nhưng nhiêu đó chẳng là gì với Thời Thanh Trúc cả.
Ầm... Sau cú bạo tạc, Nguyên Trung Nhân lùi bước, máu phun tung tóe, mặt cắt không còn giọt máu.
"Các ngươi... rốt cuộc các ngươi là ai?"
Hắn ta giận dữ hét lên.
"Kẻ sẽ giết ngươi!"
Tần Ninh không nương tay, chẳng mấy chốc đã lấy mạng Nguyên Trung Nhân.
Đại bang chủ và nhị bang chủ đã chết.
Những người còn sống sót trong Nguyên Võ bang trợn mắt há mồm, bàng hoàng nhìn nhau.
Hơn một trăm vị võ giả cảnh giới Chí Tôn đứng ở bốn phía đều nín thở.
Tần Ninh liếc mắt nhìn những người xung quanh, hờ hững nói: "Không muốn chết thì đừng chống đối một cách vô dụng làm gì".
Giết người lập uy! Hắn vốn không muốn giết hết toàn bộ những người này nhưng bộ ba Nguyên Trung Thiên, Nguyên Trung Nhân và Nguyên Trung Thành thì hiển nhiên là không thể giữ.
Tần Ninh hướng mắt về phía Diệp Nam Hiên.
Hắn ta hiểu ý, lập tức kéo Nguyên Trung Thành ra.
"Ngươi sẽ chết không được tử tế!"
Nguyên Trung Thành nhìn Tần Ninh, tức tối la hét.
"Ta chết không được tử tế? Nếu vậy thì cũng là chết sau ngươi thôi, khỏi cần lo lắng cho ta".
Tần Ninh thản nhiên tuyên bố: "Hôm nay, ba vị bang chủ của Nguyên Võ bang đã bị Tần Ninh ta đây tiêu diệt, xem như là thay trời hành đạo".
Lúc trước Nguyên Võ bang là một nhóm những kẻ độc ác ở quận Linh Tiên bắt tay với nhau, nếu không độc ác hơn thì sẽ không bao giờ trấn áp được nhóm người này.
Ngay từ đầu suy nghĩ của Tần Ninh đã là dùng biện pháp mạnh răn đe bọn họ rồi chứ không hề nghĩ tới việc cảm hóa.