Tần Ninh cười nói: "Theo như ta biết, năm đó, Tử Thiên linh mộc nằm trong tay tông sư đan đạo Trần Nhất Mặc, mà bây giờ nó lại trong tay cô...", Dược Thập kinh ngạc nhìn vào Tần Ninh, trong ánh mắt xen lẫn vài phần khó hiểu.
Sao tên này biết được chứ!
"Ta nói không đúng sao?"
Tần Ninh cười nói.
Hác Kỉ Suất thấy sư tôn nhà mình không nói gì, hắn ta ngơ ngác.
Hắn ta không biết Tử Thiên linh mộc này có tác dụng gì, nhưng theo như lời Tần Ninh, phải có điều kiện gian nan mới có thể đạt được, đây chắc chắn là bảo vật vô giá nào đó! Nhưng mà... nhưng mà mỗi ngày sư tôn đều lấy Tử Thiên linh mộc này đánh hắn ta... phí của giời chưa! Lãng phí đấy! Đồ đáng ghét! Dược Thập nhìn thấy biểu cảm của đồ đệ nhà mình, quát lên: "Ngươi nhìn xem cái dáng vẻ của mình kìa, ta lấy cây này đánh ngươi một chút, thương tích của ngươi có thể tự khôi phục, sẽ không gây tổn thương tới gốc rễ của ngươi".
Hác Kỉ Suất chỉ biết cười, không dám cãi lại.
Dược Thập nhìn về phía Tần Ninh, Tử Thiên linh mộc trong tay cô ta lóe sáng tia điện, từng tia điện ấy hóa thành một tấm lưới điện, bao phủ toàn bộ đại sảnh.
"Ngươi là ai, tới từ phương nào?
Hôm nay không nói rõ cho bổn tọa biết, mạng nhỏ nhà ngươi khó giữ được đấy".