*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thanh niên kia chưa kịp nói xong đã thấy Tần Ninh cầm đũa trên bàn xuyên thẳng vào yết hầu, lời nói của thanh niên kẹt giữa cổ họng, miệng ục ục tràn máu tươi, một câu cũng nói không nên lời.
"Cho thể diện mà không cần sao?"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Là ai cho thể diện mà không cần?"
Đại sảnh của tửu lâu vốn dĩ ồn ào, giờ phút này lại bởi vì mùi máu tươi nồng đậm trong không khí mà lặng ngắt như tờ.
Vẻ mặt mấy người phía sau Long Phá Phong tràn đầy hoảng sợ, bọn họ nhìn về phía Tần Ninh, cả đám đề cao cảnh giác, giống như gặp phải kẻ địch lớn.
Lúc này, sắc mặt Long Phá Phong âm trầm.
“Bằng hữu, chỉ là làm quen một chút thôi mà, nếu như không muốn cũng không nhất thiết phải ra tay giết người chứ?”
Ánh mắt y u ám, nói.
Tần Ninh cũng nhìn về phía Long Phá Phong, bình tĩnh nối: “Chó cản đường, không giết thì để làm gì?”
Giờ phút này, giữa hai người ẩn ẩn sát khí, mọi người trong tửu lâu đều trở nên cẩn trọng.
Mỗi lần diễn ra cuộc đấu võ bảy quận đều vô cùng náo nhiệt, nhưng chính vì như thế, ở đó tập trung rất nhiều thiên chi kiêu tử, những người này vừa chạm mặt, một lời không hợp là lập tức động tay động chân, đây là chuyện không thể bình thường hơn.
Bên trong đám người, có người nhận ra Long Phá Phong, tiếng xì xào bàn tán vang lên nhưng không ai dám nhúng tay vào.
“Một khi đã như vậy, hôm nay cũng đừng rời đi nữa”.
Long Phá Phong hừ một tiếng rồi nói: “Trừ khi…để nàng ở lại!”
“Ngươi đủ tư cách sao?”
Một lời vừa dứt, Tần Ninh tuỳ ý cầm một chiếc đũa trúc lên, đũa trúc phá không lao ra, đâm thẳng về phía Long Phá Phong.
Vút…Chỉ là đúng lúc này, một luồng khí mạnh mẽ phá không mà đến, ầm một tiếng, trực tiếp đánh nát đũa trúc của Tần Ninh, hoá thành bột phấn rơi trên mặt đất.
“Hai vị bớt nóng, bớt nóng”.
Lúc này, bên ngoài tửu lâu, một đội hộ vệ nhà họ Dương mặc áo giáp từ cửa tiến vào.
Dẫn đầu là một người thanh niên, hắn ta chắp tay cười nói: “Tất cả mọi người đều đến quận Côn Dương để tham gia cuộc đấu võ bảy quận, không nhất thiết phải gây chiến lúc này, xin bớt nóng giận”.
Nhìn thấy thanh niên áo giáp màu đỏ rực, thân hình cao lớn kia, mọi người đều cảm thấy rùng mình.
“Dương Vân Hải công tử!”
Trong đám người có kẻ kinh ngạc thốt lên.
Dương Vân Hải! Thiên chi kiêu tử có tiếng tăm hiển hách trong quận Dương Côn.
Hơn nữa còn là nhân vật có thân phận địa vị nòng cốt trong nhà họ Dương.