Nghe vậy, Tần Ninh cười khổ lắc lắc đầu.
Hai người đi dạo trên đường phố.
Mặc dù đã về đêm nhưng quận Côn Dương vẫn phồn hoa như thế.
Hai người đi dạo xung quanh, tuỳ ý nói chuyện phiếm, ngược lại có chút nhàn nhã, thong dong.
Sau một hồi quanh đi quẩn lại, bọn họ đi đến trước một khu phố khiêm tốn mà xa hoa.
Liếc mắt nhìn qua, trên đường phố, sàn nhà đều được mạ vàng, hai bên có dạ minh châu chiếu sáng rọi, trông có chút rực rỡ.
Mà cửa hàng hai bên khu phố cùng nằm trên một con đường xuyên đến một chỗ.
“Cửa hàng nhà họ Dương…”, Tần Ninh nhìn thoáng qua, cười nói: “Vào xem một chút”.
Hai người đi vào khu phố, trên đường có không ít người đi tới đi lui, sau đó bọn họ dừng lại nghỉ chân ở trong một cửa hàng.
Trên con phố bao gồm hiệu thuốc bắc, cửa hàng đồ dùng hàng ngày và một số cửa hàng bán các món đồ quý giá khác, hai bên đường còn có các hộ vệ, giữ gìn sự an toàn cho nơi đây.