Tần Ninh tiếp tục nói: "Nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe".
Thời Thanh Trúc lại cười tủm tỉm nói: "Phu quân, có phải chàng biết Hồng Phù Dung kia không?"
"Ừm".
Tần Ninh đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: "Đời thứ năm, ta là Cửu Nguyên Đan Đế, chỉ là cũng cần có quá trình vươn lên, năm đó ta cũng đã ở trong Cửu Nguyên Vực rất lâu, khi đó...", "Hồng Phù Dung chỉ là một cô bé, ta thấy cô ấy khó khăn nên đã từng có một khoảng thời gian chỉ bảo cô ấy tu hành, cô ấy rất có thiên phú về âm thuật, đã vài vạn năm trôi qua, ta cũng không ngờ cô ấy đã sáng lập ra Phù Dung lâu!"
Thời Thanh Trúc cười nói: "Thì ra là thế, khó trách chàng sẽ ra tay giúp cô ấy".
Lấy tính cách của Tần Ninh, chắc chắn hắn sẽ không nhúng tay vào những chuyện như vậy.
Mà một khi nhúng tay thì cũng là có ý đồ của mình.
Thời Thanh Trúc trò chuyện thêm vài câu nữa với Tần Ninh sau đó chạy về phía giường lớn ngủ ngon lành.
Tần Ninh đi đến bên giường, nghiêng người nằm xuống, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thời Thanh Trúc, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua người nàng, kéo lại vào lòng mình.
Đã nhiều năm trôi qua, Tần Ninh cũng đã sớm nghĩ tới việc không hẹn mà gặp nhau rồi.
Hồng Phù Dung chính là một người như thế.