*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Ninh nhìn thoáng qua Dược Thập, cười nói: "Đáng lẽ từ lúc nãy đã có thể đánh bại Thạch Mạch, nhưng lại để lỡ mất cơ hội, bây giờ phải mất thêm mười hai chiêu nữa".
Dược Thập nghe vậy liền nhếch miệng.
Giả vờ giả vịt! Cách tên này nói chuyện làm cho người ta rất muốn đánh cho hắn một trận.
Cô ta còn nhìn không ra lúc nào Lý Huyền Đạo và Thạch Mạch mới có thể phân thắng bại, Tần Ninh có thực lực gì mà lại nhìn ra được chứ?
Tần Ninh nhìn ra được cô ta đang khinh thường, khẽ mỉm cười nói: "Đánh cược không?
Sau mười hai chiêu, Thạch Mạch sẽ thất bại, nếu như...", "Được rồi được rồi!"
Dược Thập khoát tay nói: "Ta không đánh cược với ngươi".
Tần Ninh mỉm cười, không nói gì thêm.
Trong lúc hai người nói chuyện, cuộc tỷ thí vẫn diễn ra.
Đột nhiên.
Thạch Mạch nhìn giống như đang chống đỡ lại các đòn tấn công của Lý Huyền Đạo, sắc mặt đột nhiên trắng nhợt, thế mà lại bị hắn ta đâm kiếm xuyên qua lồng ngực.
Một tiếng hét thảm vang lên, cả người Thạch Mạch kia lùi lại, rơi xuống mép võ trường.
Lý Huyền Đạo đứng chắp tay trước mặt mọi người, nói: "Cảm ơn, nhà họ Thạch đừng quên chuyển quyền quản lý năm tòa thành trì đấy".
Thái độ của Lý Huyền Đạo vô cùng ngông cuồng.
Sư tôn nói xả giận, vậy đương nhiên là phải ngông cuồng được bao nhiêu hay bấy nhiêu rồi.
Giờ phút này, mấy quản lý trong nhà họ Thạch thi nhau đứng dậy, sắc mặt biến đổi.
Tên khốn này.
Lý Huyền Đạo lui ra.
Thế nhưng ngay sau đó, Diệp Nam Hiên lại ra sân lần nữa.
"Linh Ngự môn, Diệp Nam Hiên, khiêu chiến nhà họ Hứa...", "Linh Ngự môn, Lý Huyền Đạo, khiêu chiến nhà họ Thạch...", kết quả là sau đó hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên không ngừng bắt đầu khiêu chiến.
Chỉ cần không phải đồ đần thì đều có thể nhìn ra, quả thật Linh Ngự môn đang xả giận cho nhà họ Linh, chỉ khiêu chiến nhà họ Thạch và nhà họ Hứa.
Mà kiểu khiêu chiến này là hai người thay nhau ra sân, sắc mặt đám quản lý nhà họ Hứa và nhà họ Thạch đã tái xanh.