*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhưng trùng hợp Diệp Nam Hiên lại là loại người này.
Tính cách cuồng vọng.
Con đường võ đạo cũng sẽ cuồng vọng.
Lúc này giữa sân, Diệp Nam Hiên chém ra từng đao, khiến Hứa Minh Thông không ngừng ngăn chặn.
Từng đao chém ra khiến Hứa Minh Thông chấn động không có cách nào thở dốc.
"Chết đi!"
Vừa hét xong một câu, Diệp Nam Hiên đã chém ra liên tiếp mấy chục nhát, khí thế tụ tập, trong nháy mắt bộc phát.
Ầm... Trên mặt đất, từng tiếng nổ vang lên.
Tiếng nổ đùng đoàng khiến cho mặt đất vỡ tan, trận pháp chập chờn.
Mà trước khi đao thế tán đi, khí thế kinh khủng trong cơ thể Diệp Nam Hiên cũng dần dần ổn định.
Giờ phút này, Hứa Minh Thông tựa lưng vào mép trận pháp lại đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Khi Diệp Nam Hiên thu đao.
Một tơ máu kéo dài từ trên trán Hứa Minh Thông xuống đến phần bụng.
Xoạch một tiếng.
Cả người đứt thành hai mảnh.
Máu tươi chảy xuống tí tách.
Chết! Đám võ giả nhà họ Hứa thi nhau đứng dậy, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt kinh ngạc.
Nào chỉ là nhà họ Hứa, đám võ giả của những phe phái khác lúc này cũng nhao nhao đứng lên.
Một vị Đại Chí Tôn trung kỳ lại dùng đao chém Đại Chí Tôn hậu kỳ.
Đây gần như là điều không có khả năng xảy ra.
"Diệp Nam Hiên, ngươi muốn chết".
Hứa Lâm Thiên giận dữ quát, khí thế quanh người dâng lên.
"Sao vậy?"
Diệp Nam Hiên quay người lại nhìn về phía Hứa Lâm Thiên, buồn bực nói: "Ông ta không nhận thua, ta làm trái với quy tắc sao?
Ông ta không nhận thua, ta cũng chỉ có thể chém xuống...", Hứa Lâm Thiên á khẩu không trả lời được.