*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đồng thời, Cửu Anh cào đôi móng vuốt như chim ưng.
Ầm... tiếng nổ đùng đoàng vang vọng khắp bầu trời, Hứa Mậu Vinh liên tục thụi lùi ra sau.
"Con súc sinh này...", lão ta thầm giật mình.
Không ngờ con súc sinh này có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn.
Lẽ nào Tần Ninh còn là một ngự thú sư?
Trong lầu các của Linh Ngự môn.
"Sư tôn ơi, chúng ta...", Hác Kỉ Suất nhìn sư tôn đang ngồi trang nghiêm của mình, thúc giục: "Chỉ cần người ra tay là bọn chúng chết sạch rồi..."
"Gớm!"
Dược Thập bỗng nhiên mắng, hừ lạnh: "Ta đồng ý làm dược đồng cho Tần Ninh mười năm chứ có phải làm hộ vệ cho hắn mười năm đâu, sao ta phải nhúng tay chứ?"
"Hắn không chết là được rồi, ta lo chuyện khác làm gì?"
Hác Kỉ Suất cười mà người run cầm cập: "Sư tôn à, đệ tử ở quận Linh Tiên đã được một thời gian nên biết mâu thuẫn giữa nhà họ Linh và nhà họ Hứa, nhà họ Hứa và nhà họ Thạch khinh người quá đáng á... Hay là đệ tử giúp họ nhé?"
"Tùy con, chết cũng đáng đời".
Dược Thập không quan tâm.
Hác Kỉ Suất vội vàng gật đầu, nói: "Sư tôn đừng lo, đệ tử tự biết chừng mực".
Nói rồi hắn ta chạy đi ngay...
Dược Thập thấy thế thì bĩu môi, mắng: "Thằng nhóc láo toét, dám ăn cây táo rào cây sung, tức chết đi được".
Thật ra trong lòng cô ta cũng muốn ra tay lắm chứ.
Dù thế nào đi chăng nữa thì nhà họ Hứa và nhà họ Thạch cũng đã công khai rằng muốn mượn cớ tiêu diệt nhà họ Linh, hành động của Tần Ninh có thể coi như một việc làm trượng nghĩa.
Võ giả tu luyện đến cảnh giới này thì liệu có ai giữ được tấm lòng ấy không?
Ai mà không nhắm vào lợi ích chứ?
Tính cách của Tần Ninh thật là đáng quý.
Nhưng nghĩ đến việc tên khốn kiếp này thắng mình ở trận nhận dạng dược liệu, cuối cùng bị bắt làm dược đồng mười năm, cô ta chẳng biết trút giận vào đâu.
"Ta cóc thèm ra tay".
Dược Thập lầm bầm: "Cô Thời Thanh Trúc đó cũng là Tiểu Thiên Tôn tầng ba mà, có cô ấy là đủ rồi..."
Nhìn thì có vẻ nhà họ Thạch và nhà họ Hứa chiếm ưu thế về số lượng.