Phong Thần Châu

Chương 5902

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Đó là một người đàn ông mặc áo khoác dài màu vàng nhạt, thắt lưng màu xanh, dáng người gầy gò, khuôn mặt chữ điền lộ ra vẻ uy nghiêm.  

 

Theo sự xuất hiện của người đàn ông, bốn phía cũng truyền đến hơn mười âm thanh xé gió, chỉ thấy hơn mười người đàn ông ăn mặc như võ giả xuất hiện, đều đứng trên không trung, làm cho mọi người cảnh thấy bị áp chế mạnh mẽ.  

 

Người này là ai?  

 

Mọi người cảm thấy khó hiểu.  

 

Thạch Hình cũng nhìn thấy bóng người mặc đồ màu vàng kia, ông ta giống như nhìn thấy cứu tinh, lập tức đứng dậy, không thèm để ý đến thương thế của bản thân mà chắp tay nói: “Thu đại nhân, người đến muộn thêm nửa bước nữa, tính mạng tại hạ cũng khó mà giữ”.  

 

Thu đại nhân?  

 

Dương Từ Lai vẫn duy trì thái độ cẩn thận.  

 

Bốn phương thế lực nhà họ Linh, nhà họ Hứa, nhà họ Thạch và Linh Ngự môn tranh đấu, nói cho cùng thì đây cũng là chuyện của thế lực bảy quận Linh Nguyên Châu, sẽ không uy hiếp đến địa vị bá chủ bảy quận của nhà họ Dương quận Côn Dương.  

 

Thế nhưng trong chuyện này, một khi có thế lực khác tham dự vào thì tính chất sẽ khác hoàn toàn.  

 

Thu đại nhân chắp tay mà đứng, dáng vẻ hiên ngang, ánh mắt quét qua bốn phía.  

 

“Đồ vô dụng”.  

 

Âm thanh lạnh nhạt vang lên.  

 

Nghe được tiếng mắng chửi, Thạch Hình cười nói: “Kế hoạch đã chuẩn bị tốt rồi, nhưng đột nhiên lại xuất hiện biến cố, kẻ này tuy rằng chỉ là Đại Chí Tôn hậu kỳ, nhưng thực lực lại vô cùng kỳ lạ”.  

 

Trong lúc hai người nói chuyện.  

 

Nguyên Sơ Liễu đang đứng trên không trung cũng kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông áo vàng: “Thu Minh Anh!”  

 

Quen biết?  

 

Đám người lại càng không biết tại sao.  


 

Võ giả mà vị thiếu lâu chủ Phù Dung lâu này quen biết, hẳn không phải là người thường.  

 

“Nguyên Sơ Liễu?”  

 

Người đàn ông nhìn về phía Nguyên Sơ Liễu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Vậy mà ngươi lại ở chỗ này!”  

 

“Thu Minh Anh, ngươi tới Linh Nguyên Châu làm gì?”  

 

Nguyên Sơ Liễu cẩn thận dò hỏi.  

 

Thu Minh Anh! Áo vàng! Lúc này, Dương Từ Lai mới phản ứng lại, kinh ngạc nói: “Di Nguyên Châu, nhà họ Thu!”  

 

Theo tiếng kêu kinh ngạc vang lên, nhóm võ giả của các gia tộc cũng mới phản ứng lại.  

 

Linh Nguyên Châu là một trong bảy châu của Cửu Nguyên Vực.  

 

Mà bảy quận thuộc Linh Nguyên Châu, còn khu vực trung tâm của Linh Nguyên Châu được gọi là đại địa Linh Nguyên Châu, bao gồm ba phương thế lực mạnh nhất là Phù Dung lâu, nhà họ Liễu và nhà họ Linh.  

 

Đây là phân bố của Linh Nguyên Châu.  

 

Mà trong Cửu Nguyên Vực, gồm có bảy đại địa, ngoài trừ Linh Nguyên Châu thì còn có sáu châu lớn khác.  

 

Di Nguyên Châu cũng là một trong bảy châu.  

 

Mà nhà họ Thu chính là thế lực bá chủ duy nhất ở Di Nguyên Châu.  

 

Linh Nguyên Châu và Di Nguyên Châu có biên giới giáp nhau.  

 

Thế nhưng nhà họ Thu ở Di Nguyên Châu gần như là thế lực có cấp bậc ngang hàng với nhà họ Linh, nhà họ Liễu và Phù Dung lâu ở Linh Nguyên Châu, người của nhà họ Thu đến cuộc đấu võ bảy quận Linh Nguyên Châu làm gì?  

 

Chẳng lẽ nhà họ Thu chuẩn bị…làm gì Linh Nguyên Châu?  

 

Thu Minh Anh nhìn về phía Nguyên Sơ Liễu, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc cẩn thận, chậm rãi, hờ hững nói: “Nhà họ Thu không có ác ý với Linh Nguyên Châu, ngươi không cần phải nghĩ nhiều, hôm nay ta đến đây chỉ là để diệt trừ nhà họ Linh, không còn gì khác”.  

 

Nguyên Sơ Liễu lạnh lùng nói: “Ngươi nói ra những lời này, nghĩ rằng ta sẽ tin sao?”  

 

“Linh Nguyên Châu và Di Nguyên Châu có biên giới giáp nhau, không xâm phạm lẫn nhau, nhà họ Thu không phải là muốn nếm thử lửa giận của nhà họ Linh, nhà họ Liễu và Phù Dung lâu chứ?”  

 

Thu Minh Anh nghe được ý tứ uy hiếp trong lời nói này thì nhíu mày, hiển nhiên là cực kỳ không hài lòng.  

 

“Nguyên Sơ Liễu, việc hôm nay không liên quan đến Phù Dung lâu các ngươi”.  

Thu Minh Anh lạnh nhạt nói: “Ngươi không cần nhúng tay vào, xong việc tộc trưởng giao cho, ta tự khắc sẽ rời đi”.  

 

“Việc này không phải do ngươi quyết định!”  

 

Nguyên Sơ Liễu nhẹ nhàng bước ra.  

chapter content


Bình Luận (0)
Comment