*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Rất tốt".
Lúc đầu Tần Ninh chỉ định để lại mười, hai mươi người là được rồi, dù sao mỗi một người trong Hồng Giáp Vệ đều là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, đủ để khiến mọi người phải sợ hãi.
Hồng Phù Dung sắp xếp như vậy càng thêm ổn thỏa, cũng rất tốt.
Đi ra trước đình.
Đám người nhà họ Linh đều đã chờ đợi ở đây.
Linh Thiên Triết.
Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên, Linh Văn Minh.
Linh Phi Dương, Linh Phỉ Phỉ, Linh Doãn Văn, Linh Tiểu Tiểu, Linh Nguyệt Minh.
Chín người quan trọng nhất của nhà họ Linh.
Ngoài ra, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, cùng với Dược Thập và Hác Kỉ Suất cũng đều chờ ở chỗ này.
Tần Ninh nhìn thấy Liễu Thông Thiên trong đám người liền vẫy tay.
"Mấy người nhà họ Linh chỉ đi theo ta đến Linh Nguyên Châu, qua một khoảng thời gian ngắn sẽ trở về, trong khoảng thời gian này, ngươi hãy xử lý những chuyện lớn chuyện nhỏ trong quận Linh Tiên và quận Thạch Đài".
"Đợi đến khi mấy người nhà họ Linh trở về, ngươi hãy dẫn đầu Linh Ngự môn tiến về quận Thạch Đài tọa trấn, về sau hai quận giúp đỡ lẫn nhau".
Liễu Thông Thiên nghe vậy thì lập tức gật đầu.
Tần Ninh cũng không định dẫn theo Liễu Thông Thiên.
Mà Liễu Thông Thiên căn bản cũng không có ý định đi theo.
Ngược lại.
Tần Ninh đi.
Ông ta còn vui vẻ.
Rất vui vẻ.
Từ khi tiến vào Trung Tam Thiên đến nay, mỗi ngày ông ta đều sống trong sự đả kích.
Đả kích đến từ Tần Ninh, đến từ Lý Huyền Đạo, đến từ Diệp Nam Hiên... Bây giờ ba người này, một người là Tiểu Thiên Tôn, hai người là Đại Chí Tôn, mà ông ta mới chỉ là Tiểu Chí Tôn hậu kỳ.
Cả ngày phải đối mặt với ba người, ông ta cảm giác mình không phải thiên tài, mà là đồ vô dụng.
Nhưng giờ thì sao?
Mọi người mới đến Trung Tam Thiên không đến một năm.