Phong Thần Châu

Chương 5948

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Thậm chí có đan sư còn ghi lại những gì Tần Ninh nói, để có thể nghiên cứu tường tận.  

 

Thấy một màn như vậy, Hồng Phù Dung dở khóc dở cười.  

 

Mấy lão già kia còn chưa biết, đây có lẽ là cơ duyên lớn nhất trong cuộc đời bọn họ! Mà cùng lúc đó.  

 

Thành Phù Dung! Trong thành Phù Dung có hơn ngàn vạn dân cư, chỉ cần trong phạm vi một trăm mét là đã có hơn trăm đầu người.  

 

Chẳng qua là bên trong thành Phù Dung rộng lớn như vậy, tất nhiên là không có khả năng chỗ nào cũng sạch sẽ, hoa lệ.  

 

Giờ phút này, trong một con hẻm nhỏ.  

 

Sâu trong con hẻm là một tửu lâu.  

 

Nơi đây, thậm chí còn không thể gọi là tửu lâu, đó chẳng qua chỉ là một quán rượu nhỏ bị tàn phá mà thôi, cái bàn cũ nát, ghế dựa lung lay, người ở đây uống rượu, cũng đều là những người lôi thôi lếch thếch.  

 

Lúc này, có lẻ tẻ mười mấy người ngồi rải rác trong quán rượu.  

 

Ở cửa quán, có một bóng hình xinh đẹp chậm rãi tiến đến.  

 

Đó là một cô gái mặc chiếc áo đay thô ráp, tóc tuỳ tiện buộc lên, lộ ra vẻ hỗn loạn, khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên, không chút son phấn.  


 

Dù vậy, cô gái vẫn làm cho người khác cảm nhận được sự rực rỡ, nhan sắc tuyệt trần in sâu vào lòng người.  

 

Mà thân hình này, dưới lớp áo đay thô ráp, nhìn qua có thể thấy có lồi có lõm, phát triển rất tốt.  

 

Cô gái tiến vào quán rượu, lập tức đi đến trước một cái bàn.  

 

Bên bàn đã có một người ngồi đó.  

 

Đó là một gã thanh niên, càng nhìn càng thấy phóng túng.  

 

Người thanh niên ước chừng hai mươi lăm hai sáu mươi tuổi, tuy rằng ăn mặc sạch sẽ nhưng chiếc áo trên người may vá đủ chỗ, tóc dài cũng có chút hỗn loạn, cả người toàn mùi rượu.  

 

Chỉ là khi nhìn thấy cô gái đến, người thanh niên vô cùng vui sướng.  

 

“Tiểu sư muội, thật khéo!”  

 

Người thanh niên nhìn thấy cô gái đã đến thì hai mắt sáng ngời, không khó để nhìn ra, khuôn mặt người này cũng có chút tuấn tú, tuy rằng sắc mặt vương chút tang thương, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp ấy.  

 

“Khéo cái gì?  

 

Ta cảm giác được huynh sẽ ở trong này, nên mới đến đây tìm huynh!”  

 

Cô gái hừ một tiếng rồi ngồi xuống.  

Người thanh niên lật một cái chén lên, rót rượu vào chén.  

 

“Cả ngày huynh đều sống mơ mơ màng thế này à?  

 

Công việc trong thương hội định mặc kệ?”  

chapter content


Bình Luận (0)
Comment