“Nếu như là thi đấu, vậy thì phải có chút tiền thưởng!”
Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Vệ Khả Dần, khẽ cười nói: “Sư muội ngươi đã làm đan đồng của ta rồi, ta cũng không thiếu đan đồng nữa, nhưng quả thật là đang thiếu một hộ vệ”.
“Làm hộ vệ của ta, thời gian là mười năm”.
Vệ Khả Dần nghe được những lời này thì sửng sốt, ngay lập tức nói: “Như thế không được, con người ta lười nhác thành thói, không giúp được ngươi cái gì đâu”.
“Như vậy đi!”
Vệ Khả Dần nói xong thì lấy ra một tấm lệnh bài.
Lệnh bài phát ra ánh sáng màu xanh, trông không phải vật tầm thường, hơn nữa, bên mặt trái còn khắc một chữ Duẫn.
“Trong Cửu Nguyên Vực, lệnh bài này có thể dùng được ở bất kỳ cửa hàng lớn nhỏ nào của Cửu Nguyên thương hội, ngươi muốn làm gì thì làm”.
“Nếu như gặp phải nguy hiểm thì có thể dùng lệnh bài này để triệu tập người của Cửu Nguyên thương hội đến giúp ngươi, đảm bảo nghe lệnh răm rắp!”
Dược Thập thấy một màn như vậy thì nói: “Huynh điên rồi?”