“Cha…”, người thanh niên gấp chiếc quạt lại, mỉm cười nói: “Con và Khương Kim Ca có tình bằng hữu qua lại, lần này hắn ta đến Vạn Độc tông chúng ta, ta chắc chắn sẽ chiêu đãi thật tốt, còn về phần Khương Hồng Lâm, đó không phải là người mà cha nên chiêu đãi sao?”
“Ngươi!”
Độc Vạn Lý nghe được những lời này thì tiếp: “Lần này, nhà họ Khương đến bàn bạc với chúng ta về việc liên quan đến đầu ra đầu vào của dược liệu trong dãy núi Ách Nguyên, nhưng nếu như Khương Hồng Lâm tự mình đến, chắc có lẽ không chỉ có như vậy”.
“Nhà họ Khương có tham vọng rất lớn, dù sao thì cũng lui về từ Cửu Nguyên Vực, lúc nào bọn họ cũng nghĩ mọi cách để trở lại Cửu Nguyên Vực”.
Nghe đến đây, Độc Thiên Tầm cười nói: “Nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, bọn họ lại không dám ép buộc Vạn Độc tông chúng ta, nếu như dám vậy thì giết chết bọn họ…”, khoé mắt Độc Thiên Tầm lộ ra vẻ hứng thú nồng đậm.
“Đừng làm bậy!”
Độc Vạn Lý quát: “Lần này cẩn thận một chút, Khương Kim Ca kia là con thứ của tộc trưởng nhà họ Khương Khương Kính Nguyên, nghe nói có quan hệ bất hoà với đại ca Khương Văn Giác, tộc trưởng nhà họ Khương thế hệ tiếp theo còn chưa biết là thuộc về ai đâu…”
“Nhi tử hiểu rồi”.
Độc Thiên Tầm cười nói: “Vẫn là cha đủ thông minh, chỉ sinh ra một đứa con là ta, không cần phải lo lắng chuyện tương lai con nối dõi tranh đoạt quyền thế, tự chém giết lẫn nhau”.