“Chuyện của ngươi và Vạn Độc tông, nhà họ Khương cũng lười nhúng tay vào”.
Khương Hồng Lâm vừa nói xong thì ánh mắt mang theo sự vui sướng.
Thể hiện ra được uy nghiêm của nhà họ Khương, lại không cần phải nhúng tay vào chuyện của Tần Ninh và Vạn Độc tông.
Đến lúc đó, Tần Ninh chết rồi, người sau lưng hắn chỉ biết truy cứu trách nhiệm kẻ giết người là Vạn Độc tông, sao còn để ý vấn đề hai tay bị chặt.
Khương Hồng Lâm cảm thấy, chính mình đã nghĩ ra được một biện pháp tuyệt vời.
Nhìn thấy Tần Ninh thờ ơ, Khương Hồng Lâm nói tiếp: “Như thế nào? Chẳng lẽ còn cần bổn toạ tự mình động thủ sao?”
Giờ phút này, Độc Vạn Lý lạnh lùng nhìn thấy tất cả, trong lòng chế nhạo.
Toàn trường lần nữa trở nên yên tĩnh.
Tần Ninh nhìn về phía Khương Hồng Lâm, vẻ mặt như đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ.
“Quỳ xuống!”
Tần Ninh chậm rãi mở miệng.